Lâm Sơ ngẩn người.
Hắn chợt nhớ ra, trong Diễn Võ Trường, Đại tiểu thư chỉ mới gặp qua hình tượng Chiết Trúc, chưa từng thấy hình tượng này.
Tại Diễn Võ Trường, mỗi hình tượng đều gắn liền với một cái tên, hiện tại hắn đang dùng khuôn mặt kiếp trước của mình, tên là “Không Tranh”, chính là tên của thanh kiếm bản mệnh mà sư phụ đặt cho hắn.
Đại tiểu thư tiến lên trước vài bước, ánh mắt dừng thật lâu trên khuôn mặt hắn, hỏi: “Đây là mặt ai?”
Trong giọng nói mang theo do dự, trong ánh mắt vương ý không vui.
Lâm Sơ sợ hãi sửng sốt.
Hắn đương nhiên không thể nói kỳ thật hắn không phải người của thế giới này, chẳng qua là vì độ kiếp thất bại nên mới bị Thiên Đạo sung quân đến đây thôi, vì thế hắn nghĩ nghĩ một hồi, đáp: “Ta tự nặn đấy.”
Đại tiểu thư lại hỏi: “Tại sao không dùng Chiết Trúc nữa?”
Lâm Sơ sờ sờ mũi: “Trang phục của con gái, ta không quen.”
“Thì ra là vậy.” Đại tiểu thư đáp.
Lâm Sơ cảm thấy lý do này vô cùng hợp lý.
Sau đó chợt thấy Đại tiểu thư khe khẽ thở dài: “Ủy khuất ngươi rồi.”
Đại tiểu thư vẫn luôn quan tâm hắn như vậy, thương hắn năm đó phải mặc nữ trang đi đứng khổ sở trên Diễn Võ Trường.
Lâm Sơ cảm thấy vô cùng cảm động, đáp: “Không sao.”
Vừa cảm động xong, đã nghe Đại tiểu thư nói: “Nhưng ta thích hình tượng Chiết Trúc hơn.”
Lâm Sơ: “……”
Hết cảm động rồi.
Đại tiểu thư nói tiếp: “Muốn thấy ngươi mặc váy.”
Lâm Sơ: “……”
—— đây là cái đam mê ác liệt gì vậy?
Hắn đáp: “Nhưng ta không thể mặc váy được.”
Đại tiểu thư nói: “Nhưng đây là trong ảo cảnh mà.”
Lâm Sơ cảm thấy khó thở.
Được rồi.
Hắn yên lặng offline.
Lại lần nữa đăng nhập, đứng trước gương phác họa hình tượng, biến lại thành Chiết Trúc, tiến vào Diễn Võ Trường.
Vừa đến bến tàu, đã thấy mọi người sôi nổi nhìn sang bên này, khe khẽ nói nhỏ: “Chiết Trúc tiên tử xuất hiện rồi!”
Cùng lúc đó, cái tên Không Tranh biến mất, cái tên Chiết Trúc xuất hiện trên bảng xếp hạng.
May mà hắn không dùng hình tượng Không Tranh đánh nhau với người khác, cái tên này chìm vào biển người mênh mông, sẽ không ai phát hiện ra nó biến mất, đương nhiên cũng không thể đoán được Không Tranh chính là Chiết Trúc, Chiết Trúc chính là Không Tranh.
Mà cái tên Chiết Trúc, đứng ở vị trí đầu bảng.
Lâm Sơ thấy hơi xấu hổ, sờ sờ mũi.
—— ai bảo Thương Mân ái võ thành si như vậy chứ, cứ nhất quyết phải khiêu chiến Chiết Trúc, sau một hồi so tài qua lại, cuối cùng Chiết Trúc đứng thứ nhất, Thương Mân đứng thứ hai.
Mà hắn phải dùng thân thể Chiết Trúc trong một năm, cơ hồ cứ cách ba bốn ngày lại nhảy ra lời mời ước chiến của Thương Mân, hắn không thể chịu nổi spam, kỳ hạn một năm qua đi, lập tức đổi hình tượng khác chạy mất, không bao giờ xuất hiện lại nữa.
Vào ngày cái tên Chiết Trúc biến mất, Thương Mân còn thương tâm đến mức hẹn Việt Nhược Hạc, Việt Nhược Vân uống rượu, tâm sự trong lòng mất mát thế nào thế nào.
Đại tiểu thư nhìn thấy hắn trong đám đông, xa xa cười với hắn.
Lâm Sơ bước tới.
Đại tiểu thư nói: “Mặc dù nam hay nữ cũng không có gì khác biệt, nhưng ta vẫn thích hình tượng con gái hơn một chút.”
Lâm Sơ thầm nghĩ, hóa ra, Đại tiểu thư lớn lên trong Phượng Hoàng Sơn Trang chỉ có các cô nương, quen ở cùng với con gái, chướng mắt nam nhân bên ngoài.
Đại tiểu thư lôi kéo hắn đến một nơi không người: “Cho ngươi xem đao pháp của ta.”
Đồng Bi đao ra khỏi vỏ, phát ra tiếng réo rắt ngân dài.
Trước tiên Đại tiểu thư biểu diễn một đao nhẹ nhàng chậm rãi: “Thức này ta từng cho người xem rồi, tên là ‘Quy Chu’.”
Sau đó mũi đao nâng lên, nước chảy mây trôi, vẽ ra một vòng cung hình bán nguyệt.
Chiêu thức này cũng không có gì phức tạp, thậm chí chẳng có kỹ xảo gì, nhưng đáng quý nhất chính là hàm ý viên dung* trong đó.
(chu toàn, trọn vẹn)
Lâm Sơ vừa xem vừa suy tư, thầm nghĩ, Phượng Hoàng Đao Pháp đa phần sắc bén bá đạo, tới thời điểm tàn nhẫn nhất, khó tránh khỏi sẽ không đủ trôi chảy.
Nhưng hai chiêu này của Đại tiểu thư, nếu được dùng xen kẽ giữa các chiêu thức khác, có thể giải quyết triệt để vấn đề này, khi chiến đấu với người khác sẽ càng linh hoạt hơn, quả thực là rất tuyệt vời.
“Chiêu này tên là Viên Nguyệt*” Đại tiểu thư nói, “Hai năm trước cùng ngươi đi tới Giang Châu, ý định ban đêm thăm dò Giang Châu phủ, mượn cớ ngắm trăng tránh khỏi nhãn tuyến dịch quán.
Sau này hồi tưởng lại, cảm thấy vầng trăng đêm đó thật sự rất tròn.” (trăng tròn)
Lâm Sơ nói: “Đúng là rất tròn.”
Đại tiểu thư cười cười, thân hình gập lại, ánh đao như nước, đột nhiên bắn nhanh lên trời, sau đó lại hướng xuống dưới.
Hồng y phi đãng, ánh đao cực nhanh, lại không sắc bén, mà xoay chuyển tung bay khắp nơi, giống như những bông tuyết bay lả tả.
Lâm Sơ cảm thấy thực kỳ diệu, hai chiêu đầu tiên là viên dung, nhưng một chiêu này lại hơn ở sự biến hóa, yêu cầu kỹ xảo cực cao —— trong động mà vẫn có tĩnh, còn cực kỳ đẹp mắt.
Lăng Phượng Tiêu múa đao xong, lại nhìn hắn: “Vào cái đêm trước khi ta bế quan kia, ngồi trong biển trúc nướng chuột cho ngươi ăn, cảm thấy vô cùng vui vẻ, liền nghĩ ra chiêu Dạ Tuyết* này.” (đêm tuyết)
Lâm Sơ nói: “Đẹp lắm.”
Đại tiểu thư xoay ngang thanh đao, nhắm hai mắt lại, một tay nắm lấy chuôi đao, một tay dựng hai ngón tay lên, chậm rãi vuốt dọc lưỡi đao.
Đồng Bi đao phát ra một tiếng trong vắt.
Theo chuyển động của ngón tay Đại tiểu thư, thân đao vậy mà khẽ rung lên.
Rung động này nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lâm Sơ chưa nhìn rõ, đang định quan sát kỹ hơn, bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có gió, cũng không có một chút âm thanh nào.
Tiếp đến, một giọt nước, từ từ nhỏ xuống mặt nước phẳng lặng như gương.
Từng lớp gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, lan tràn ra phía ngoài, linh lực dao động giống như mưa xuân trong đêm, thoạt nhìn có vẻ tầm thường, nhưng sau đó khiến cho toàn bộ linh lực chấn động.
Một chiêu này, chứng tỏ khả năng khống chế linh lực thật tinh diệu.
Nhưng Lâm Sơ không thể nghĩ ra được nên dùng nó như thế nào trong thực chiến.
Đang miên man suy nghĩ, đã thấy Đại tiểu thư thu đao: “Chiêu này tên là Văn Cầm*.” (nghe đàn)
Lâm Sơ: “Văn Cầm?”
Đại tiểu thư nói: “Trong lúc bế quan, đêm đêm ngẫu nhiên tỉnh lại, nghe được tiếng đàn của ngươi, con tim rung động, tựa như mặt nước gợn sóng, mới có chiêu này.”
Không biết vì sao, Lâm Sơ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.
Hắn hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Đại tiểu thư nữa.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngại ngùng?”
Lâm Sơ: “Một chút.”
Đại tiểu thư tươi cười đến thập phần vui sướng.
Lâm Sơ thầm nghĩ, Mộng tiên sinh từng bảo đao pháp Phượng Hoàng Sơn Trang quá mức cô tuyệt bá đạo, chỉ sợ có hại cho người luyện nó, cho nên nam tử không thể tu luyện đao pháp này.
Nhưng hắn lại thấy, cho dù là nữ tử, chắc gì đã không có hại, nên những chiêu thức yên tĩnh ôn nhu Đại tiểu thư mới ngộ ra kia, có lẽ sẽ vô cùng hữu ích cho tu luyện sau này.
Chỉ là mấy chiêu này đều dựa trên những kỷ niệm với hắn, làm hắn có đôi chút xấu hổ.
Hắn đang xuất thần, chợt bị một ngón tay nâng cằm lên.
Đại tiểu thư