Bọn họ vừa than thở, sắc mặt lại càng chua xót.
Những tán tu này cũng phải tìm đường tồn tại dưới sự uy nghiêm của đại giáo trong biển sao.
Mặc dù bọn họ không có quan hệ gì với Địa Cầu, cũng không xem trọng ngôi sao bị bỏ rơi này, nhưng lúc này lại không khỏi cảm thấy đau thương.
…
Trong khi Trùng Lâu kinh sợ, khi Ma La kinh ngạc, khi rất nhiều vị Nguyên Anh ngoại vực không hiểu gì, khi rất nhiều người Địa Cầu đều ngờ vực trong lòng, khi vẻ mặt Vân Lam vui mừng khôn xiết.
Thì Diệp Thành quay đầu lại thì thấy từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, một ông lão chầm chậm bước đến.
Ông lão từ trong bóng tối đi tới, mặc đồ vải trên người, quần áo trên người chắp vá từng mảng như kẻ ăn xin.
Vẻ mặt ông lão cũng vô cùng tiều tuỵ, làn da trên người như lớp vỏ cây, còn thô ráp hơn cả chim cú, khí huyết thì đã suy sụp đến cực điểm, ngay cả một chút hơi thở cũng không cảm nhận được, giống như một người hấp hối gần đất xa trời.
Nhưng ông lão gầy còm này, mỗi một bước đi đều kéo dài hơn ngàn dặm, vũ trụ cô quạnh lạnh lẽo dưới chân ông ta lại giống như mặt đất bằng phẳng.
Phía sau ông ta, ba vị Thần Tử đi theo tỏa ra hào quang vàng rực, mỗi một vị Thần Tử đều có tu vi không hề kém hơn Vân Lam, thậm chí còn vượt trội hơn, nhưng ba vị Thần Tử lúc này lại khom lưng khuỵu gối, vô cùng kính cẩn đi theo sau lưng ông lão.
“Khụ khụ,