“Diệp Thành, cậu dám giết chết Thần Tử và Thái Thượng trưởng lão của môn phái chúng tôi, giết người phóng hỏa, môn phái chúng tôi nhất định sẽ không tha cho cậu, giờ đây thiếu chủ điện hạ đã đích thân đến nơi đây, còn không mau tới đây quỳ xuống xin tha mạng đi!”
“Còn phí lời cái gì, trực tiếp phái đại quân xuống dưới diệt sát cậu ta là xong!”
“….
.
”
Vô số người đều hướng ánh mắt về phía Diệp Thành, một số người giống các trưởng lão và Thần Tử của Trường Sinh Môn, Vô Cực Tông, hận không thể trực tiếp xông lên chém chết Diệp Thành.
Mọi người đều hiểu rõ, các Thần Tử bảo Diệp Thành cầu xin tha mạng nhưng không hề bảo đảm sẽ miễn tội chết, Diệp Thành nếu quỳ xuống chỉ có một con đường chết mà thôi, thậm chí đến môn phái và tất cả những người sống trên Trái Đất đều sẽ chôn theo anh.
Mối thù hận giữa Diệp Thành và các môn phái lớn quá sâu đậm, cho dù là nước từ trên chín tầng trời cũng không thể nào rửa sạch nổi.
Vì vậy rất nhiều người bị Diệp Thành đánh bại, cho dù là Thần Tử của các môn phái lớn hay là tu sĩ Nguyên Anh của ngoại vực lúc này đang vô cùng đắc thắng, liên tục cười lạnh chờ đợi cái chết của Diệp Thành.
“Răng rắc!”
Diệp Thành liếc mắt nhìn qua đám người này, qua một lúc sau cũng không nhìn về phía thiếu chủ Vân Thần và đám chiến thuyền kia nữa mà quay đầu lại, dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người lại chặt đứt chân trái của Vân Cực.
“A!”
Vân Cực cũng không thể