“Đại ca của tôi tu vi thông thiên triệt địa, đã gần bằng phụ hoàng, mấy vạn năm trước đã trở thành Hợp Đạo.
Nhị ca tôi còn có danh xưng Tiên Kiếm, đã từng một người một kiếm chống lại cả một môn phái lớn.
Càng không phải nói đến ngoài Kim Ô Môn chúng tôi còn có Vô Cực Tông, Trường Sinh Giáo, Vạn Yêu Môn và vô số môn phái khác, ai mà không phải là môn phái lớn thống trị các tinh vực, tạo ra được hàng ngàn tu sĩ Nguyên Anh và hàng triệu các tu sĩ khác cơ chứ”.
“Nếu cậu giết tôi, đại quân như thế này, bọn họ muốn tổ chức lại mấy lần đều có thể làm được.
Diệp Thành, cậu có thể ngăn cản được mấy lần cơ chứ?”
Ánh mắt Vân Thần tỏa ra ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt trông vô cùng tự tin cùng kiêu ngạo.
Những đạo thống Chân Tiên đứng trên đỉnh của các tinh vực kia quả thực quá mạnh mẽ, cường giả bị tổn thất trên Địa Cầu đối với bọn họ chỉ là mất một sợi lông trên chín con trâu, sẽ không thương tổn đến căn cơ chân chính của bọn họ, cũng chỉ có mười Thái Thượng Trưởng lão kia là làm cho bọn họ có chút tiếc nuối mà thôi.
Còn về đám Thần Tử và Nguyên Anh kia, mấy ngàn năm lại có thể bồi dưỡng ra được.
Mọi người khi nghe Vân Thần nói đột nhiên biến sắc.
“Hợp Đạo mà anh nói rất mạnh mẽ đấy, nhưng bọn họ đâu hết rồi?”.
Diệp Thành bình tĩnh búng tay vào chiếc đao, nói với vẻ chế nhạo.
“Việc này…”
Nụ cười của Vân Thần hơi cứng lại.
Tình hình ở tinh vực bị lãng quên quá đặc thù, pháp tắc của thiên đạo không được hoàn chỉnh, có