Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng năng lực khôi phục của thần thể Diệp Thành mạnh vô cùng, vì đó là một trong ba đại thần thể.
Trong lúc anh hít thở, những vết nứt trên hồn phách và cơ thể đều nhanh chóng lành lại.
“Cậu chỉ là kẻ quê mùa ở Địa Cầu mà thôi, một đứa chưa tới năm mươi tuổi sao có thể mạnh như vậy? Tôi không tin, tôi không tin đâu!”
Vân Thần mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu.
Hắn đường đường là Thiếu chủ Kim Ô Môn, được mệnh danh là người mạnh nhất, không có đối thủ ở cảnh giới dưới Hợp Đạo, thế mà lại thua một thanh niên chưa tới năm mươi tuổi, làm sao hắn tin được chứ?
“Hơn nữa, thần niệm mà phụ hoàng để lại dù chỉ là một ý nghĩ cũng không phải tu sĩ Nguyên Anh như cậu là có thể chống đỡ, sao lại thất bại được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.
Vân Thần liên tục lắc đầu, Kim Ô Chân Tiên ở trong lòng hắn giống như một vị thần.
Vân Thần có con át chủ bài này nên mới không hề sợ hãi, ai ngờ lại bị Diệp Thành phá hủy với ba kiếm.
“Ôi, ngũ ca, lẽ nào anh không phát hiện ra à? Chúng ta đã thua rồi, thua triệt để rồi.
Không chỉ có chúng ta mà cả Kim Ô Môn, thậm chí là tinh hà ngoại vực đều đã thua rồi.
Ở tinh vực bị lãng quên này, còn ai là đối thủ của cậu ta nữa đây? Ở tinh vực này, cậu ta chính là Chân Tiên thật sự!”
Vân Cực đau lòng kêu lên.
Mặc dù vị Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn này chỉ còn lại một cái chân, nhưng tư duy đầu óc vẫn tỉnh táo, nhạy bén chưa từng có.
Khi cuộc chiến lần này kết thúc, Vân Cực đã hiểu tinh hà ngoại vực