Dù sao bọn họ cũng là nhân vật cấp lão tổ xưng hùng một tinh một vực, xưng tổ xưng tông ở ngôi sao tổ của mình, tiêu dao mấy nghìn mấy vạn năm, nay đột nhiên phải cúi đầu trước một người vai dưới chưa tới năm mươi tuổi, sao có thể cam lòng cho được?
Nhưng bây giờ, đứng trước một Diệp Thành đã giết cả Thiếu chủ của Kim Ô Môn, không ai dám phản kháng nữa.
Thiên Huệ Thiên Quân quay sang đệ tử Hách Hổ dặn dò:
“Trong lòng con còn ý nghĩ gì thì mau dẹp hết đi cho ta, không được để lộ ra một chút xíu nào nữa.
Sau này hễ ta phát hiện ra con có hành vi bất kính với phái Sương Diệp và Diệp Chân Tiên thì đừng trách ta không nể tình”.
Thiên Huệ Thiên Quân dùng thần niệm truyền âm, nghiêm túc răn đe.
Hách Hổ siết chặt nắm tay, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu.
Tứ đệ tử Vô Thường mặc áo xanh lục, vô cùng tuấn tú đứng ở bên cạnh, lúc này cũng chỉ đành thở dài.
“Sư huynh, đừng trách sư phụ yếu đuối, thật sự là Diệp Thành quá mạnh.
Nếu chọc giận hắn, hắn chưa cần đích thân ra tay, e là sẽ có vô số người nhào tới, cắn xé mạch Thiên Huệ ta chỉ còn xương trắng”.
Tông chủ và trưởng lão của các thiên tông dải Ngân Hà vốn thần phục Diệp Thành, cùng những Nguyên Anh đến xem chiến cũng đã hoàn toàn khâm phục, chút bất cam sau cùng ở trong lòng đều đã tan biến.
Bao gồm cả lão tổ thứ nhất của Hắc Thủy Môn cũng âm thầm dặn dò sư đệ của mình:
“Từ hôm nay trở đi, bất cứ ai dám nhắc tới lão tứ thì đừng trách ta độc ác.
Hắc Thủy Môn chúng ta