Giọng nói ấy rất bình thản, chỉ lan ra một nửa Địa Cầu, nhiều người còn không nghe được.
Chỉ từ giọng nói là có thể biết tu vi của người này không mạnh, không thể so với đám người Vân Thần, Vân Cực, nhưng khoảnh khắc Diệp Thành nghe thấy, đồng tử lại co rụt.
“Ai? Ai đang nói lời ngông cuồng đấy!”
Aokawa Sakura trừng mắt nhìn lại.
Một thanh niên mặc áo bào đen hoa lệ thêu hoa văn ngôi sao giống như rồng bạc, cổ xưa trang trọng, khí thế trang nghiêm, giống như đế vương của nhân gian.
Hắn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi tới trong sự vây quanh của một nhóm Nguyên Anh.
Áo bào trên người thanh niên rất quen mắt với nhiều người, chính là áo của Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu.
Khí tức của thanh niên cũng không mạnh, nhiều lắm là cùng cấp bậc với Đại Thần Tử Vân Lam của Kim Ô Môn, còn chưa tới Bán Bộ Chân Tiên.
“Thần Tử Lăng Tiêu?”
Mấy lão tổ của Hắc Thủy Môn kinh ngạc, buột miệng nói.
“Cậu ta là Thần Tử Lăng Tiêu sao? Con trai của Lăng Tiêu Chân Tiên? Ngay cả Kim Ô Môn cũng đã ngã xuống, một đứa con của Chân Tiên nhỏ bé như cậu ta còn dám khiêu chiến với Diệp Chân Tiên à?”
Lúc mọi người đang cười cợt, Diệp Thành đã chậm rãi quay lại, nhìn về phía thanh niên mặc áo Thần chủ thánh địa Lăng Tiêu, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Thần Tử Lăng Tiêu, sao hắn lại đến đây?”
Ngay khi nhìn thấy thanh niên áo đen, các tu sĩ Nguyên Anh của các thiên tông như Bồng