Còn trong mắt mọi người ở Địa Cầu, Lăng Tiêu Chân Tiên lúc này ở tít trên cửu thiên, giẫm đạp nhật nguyệt, chẳng khác gì thần vương vô địch, ngạo nghễ sông núi.
Còn Diệp Thành chính là một kỵ sĩ cao ngạo không biết tự lượng sức mình, xông về phía ngọn núi, nhìn thì anh dũng, nhưng lại mang theo sự bất lực, sự bi tráng khi đằng nào mà chả chết.
“Giết!”
Nhưng Diệp Thành không chút sợ hãi, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng, ánh kiếm vô tận đã tan rã, nhưng thần binh gãy trong tay anh lại càng ngày càng rực rỡ, tỏa ra vô số tiên quang, hóa thành ánh kiếm năng lượng dài mấy trượng, khi Diệp Thành giơ tay, một nhát kiếm liền chém về phía Lăng Tiêu Chân Tiên.
Cho dù là không gian trăm trượng cứng rắn như sắt thép thì dường như cũng có chút không đỡ được nhát kiếm này, bị nứt toác ra.
Diệp Thành cầm kiếm, giống như một con ốc sên di chuyển chậm chạp, tuy chậm rãi, nhưng chém ra từng luồng sóng dữ, không mảy may lay động, chém về phía Lăng Tiêu Chân Tiên.
Tiên quang trên thanh thần binh gãy kia ngày càng chói lòa, cuối cùng, gần như không nhìn thấy bóng kiếm, ngay cả Diệp Thành cũng bao trùm trong tiên quang.
Khí tức tiên vực cuồn cuộn, cuốn tung về bốn phương tám hướng.
“Binh khí tốt!”
Lúc này, cuối cùng Lăng Tiêu Chân Tiên cũng hơi thay đổi sắc mặt, trong mắt lão ta tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó hóa thành tham lam.
“Chỉ dựa vào thanh