Rất nhiều người kêu gọi, Thẩm Minh Nhan, Dương Lâm, Phong Linh,… Ánh mắt tất cả mọi người đều đỏ cả tơ máu, sát ý ngập trời bao trùm quanh người bọn họ.
Tần Thanh Uyển nhỏ tuổi nhất gần như đã rơi lệ.
“Không sao, Aokawa Sakura vẫn còn sống, thần hồn của cô ấy vẫn còn, chỉ cần phu quân có thể thắng thì chắc chắn có thể định hình lại thân thể cô ấy, cứu sống lấy cô ấy.
Mọi người phải tin tưởng phu quân, anh ấy nhất định có thể làm được”.
Thẩm Minh Nhan mím chặt đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc, nói ra từng câu từng chữ.
Những người khác đều yên lặng đứng bên cạnh Lộ Yến Tuyết, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc dù bọn họ biết xác suất Diệp Thành thắng được vô cùng thấp, thậm chí có thể nói Diệp Thành chỉ cách cái kết bị giết chỉ trong gang tấc, nhưng bọn họ vẫn nguyện ý tin tưởng Diệp Phàm như cũ, tin tưởng vào kỳ tích cuối cùng.
“Thế nào Diệp Thành, thị nữ trung thành nhất, được yêu quý nhất bây giờ thần hồn đã nằm trong tay tôi.
Nếu không nghe theo mệnh lệnh của tôi, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, quỳ xuống xin tha, dâng tặng thần pháp, thì bản Chân Tiên chỉ có thể nghiền nát cô ta hoàn toàn”.
“Chậc chậc, thiên phú cô nhóc này không tệ, nếu như là mười vạn năm trước, ngay cả bản Chân Tiên cũng sẽ động lòng, thu nhận cô ta làm đồ đệ.
Lòng dạ vẫn sắt đá như vậy sao?”
Lăng Tiêu Chân Tiên cúi đầu, tấm tắc nói, vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại rất lạnh nhạt.
“Ngưng!”
Lần thứ mười Diệp Thành khó khăn ngưng tụ cơ thể, vì lần này mà phải trả cái giá là tóc đã nửa xám nửa trắng, để pháp lực cơ thể trở về mức cao nhất.
Ngay giây phút ngưng