“Chuyện gì đây?”
Tam Túc Kim Ô kinh ngạc, anh ta cho rằng pháp lực của mình có vấn đề, trên đôi cánh vàng trong như ngọc tỏa ra hào quang, giống như một vòng thần đột nhiên sáng lên, muốn xuyên mạnh qua tinh vực, thu lại cảnh tượng quanh Địa Cầu đến trước mặt.
Nhưng ngoài dự liệu của Tam Túc Kim Ô, trên tấm màn bức tranh vẫn không có gì hiện lên.
Trong đôi mắt vàng kim to lớn như núi của nó đầy phẫn nộ, Địa Cầu hay ngay cả hệ Thái Dương hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp sương mù, ngay cả pháp lực của bản thân cũng không thể xuyên qua.
“Vậy mà không thể nhìn thấu sao? Sao có thể chứ!”
Tam Túc Kim Ô cau mày, trong lòng bực tức.
Thần quang xung quanh nó phát sáng, đang chuẩn bị thi triển pháp lực lần thứ hai thì vang lên một âm thanh uy nghiêm từ sâu trong Tinh Hà: “Không có tác dụng đâu, có người dùng đại thần thông che phủ cả hệ Tinh Địa Cầu, chỉ nhờ vào pháp lực thì chắc chắn không thể nhìn thấy cảnh tượng gì bên trong”.
“Không thể nào, có thể che lấp pháp lực của con thì ít nhất cũng phải ở cùng cấp bậc, Lăng Tiêu cũng chưa chắc có thể làm được.
Chẳng lẽ ở tinh vực lãng quên, có một vị Hợp Đạo xuất hiện sao?”
Dưới sự thảng thốt của các Chân Tiên tại các thiên hà xa xôi, trận chiến với quân đội của Lăng Tiêu Chân Tiên đã kết thúc.
Diệp Thành bị thương nặng nên phải quay về phái Sương Diệp tĩnh dưỡng và khôi phục.
Quãng thời gian này là năm mươi năm, trong thời gian đó, dân chúng Địa Cầu đã phải chống chọi với không biết bao nhiêu những cuộc xâm lược mà chẳng ai biết lý do vì sao, họ chỉ biết qua mỗi trận chiến, sự đoàn kết của họ càng thêm củng cố.
Loài người chưa bao giờ đoàn kết giống như bây giờ.
Hàng nghìn hàng vạn môn phái tu luyện trong vũ trụ đều hợp tác với nhau, chuẩn bị kết thúc hết thảy phân tranh, chung