Nghe những lời tự cho thế là hay của Tào Hinh Toàn, Diệp Thành suýt nữa bật cười. Cô bé này ngây thơ tới mức nào mới có thể cho rằng nhà họ Trình - một gia tộc võ đạo lừng danh sẽ nể mặt cho một cô bé chỉ có võ mèo cào như cô ấy đi vào?
Anh vừa định mở miệng từ chối, nhưng lại chợt thay đổi ý định, bắt đầu suy nghĩ. Tiết Bách Hợp ở bên cạnh thì bắt đầu không vui. Tuy cô ta không biết hành động vĩ đại của Diệp Thành ở thị trấn Thanh Hoa nhưng lại tận mắt nhìn thấy dáng vẻ anh hùng của anh khi đánh đuổi Tần Dung, thấy thế nào cũng lợi hại hơn con nhóc trước mặt này.
Thế nên cô ta nói không hề khách sáo: "Diệp Thành lợi hại hơn cô nghĩ nhiều đấy. Anh ấy có thể tự đi vào, sao lại phải dẫn theo cô chứ? Còn nữa, mong cô hãy hiểu rõ tình hình bây giờ của mình, dựa vào cái gì mà cô còn dám mở miệng bảo Diệp Thành cho cô đi cùng?"
Cô ta nói rất có lý lẽ, vốn cho rằng người trong lòng sẽ phụ họa mình, ai ngờ anh lại ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Được".
Ngay lúc nãy, anh đã hiểu ra một việc. Đến Tô Nam thì dễ, tìm nhà họ Trình cũng dễ, thậm chí tiêu diệt cả nhà họ Trình cũng là việc dễ như trở bàn tay đối với anh.
Nhưng các võ sĩ khắp trời nam đất bắc tụ tập lại với nhau, cơ hội này rất hiếm có. Giết người thì dễ, có được lòng người mới khó. Anh vẫn mong có thể đổi được một số báu vật hiếm có từ tay những võ sĩ đó để luyện chế pháp bảo và tiên đan.
Giờ có một cơ hội tốt bày ngay trước mắt. Cô nhóc này rêu rao như vậy, mà anh cũng vừa hay đang muốn kiếm món hời, ẩn nấp trong bóng tối để đổi lấy thứ anh muốn.
Còn nhà họ Trình thì cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót trong mắt anh mà thôi, phất tay thôi cũng có thể hủy diệt, để chúng nhảy nhót thêm vài ba ngày thì đã làm sao?
Nghe Diệp Thành đồng ý, Tào Hinh Toàn thấy tầm mắt mình sáng bừng. Cô ấy đắc ý nhìn Tiết Bách Hợp một cái rồi hô: "Yeah! Đã đồng ý rồi đấy nhé, tùy~tùng~bé~nhỏ~của~tôi!"
Cô ấy nói rồi liếc mắt đưa tình với Diệp Thành. Tuy không cố tình, nhưng sự quyến rũ đó mê hoặc tựa như một thiên phú bẩm sinh khiến đám đàn ông xung quanh nhìn lác mắt.
Tào Hinh Toàn cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc. Cô ấy đi ra ngoài cửa trước, để lại một mùi thơm thanh nhã. Cô ấy vừa đi thì Tiết Bách Hợp đã nói với vẻ mặt ghen ghét: "Uổng công em còn lo lắng cho anh như vậy, anh thì hay rồi, chạy tới đây để tán gái!"
Diệp Thành bật cười ha hả: "Đừng nói là em nghĩ tôi đồng ý với cô nhóc đó vì cô ấy xinh đẹp đấy nhé".
Tiết Bách Hợp tức giận quay đầu đi: "Chẳng lẽ không phải sao? Anh nhìn cô ấy đi, vừa lẳng lơ vừa õng ẹo, trông như hồ ly tinh ấy".
Cô ta đặc biệt kéo dài chữ "lẳng lơ" và "õng ẹo", ngoại trừ ý ghen ra thì nghe cũng khá đáng yêu. Diệp Thành nhún vai, tất nhiên anh không nói mục đích thật sự của mình cho Tiết Bách Hợp biết, dù sao cô ta cũng không hiểu.
Thế là anh nói: "Vì vào tỉnh Tô Nam như thế này nên từ ngày mai chúng ta sẽ chuyển hướng đi theo đường khuất, tăng cường an toàn".
Anh nói như vậy thực ra cũng là nói thật, nhưng không biết Tiết Bách Hợp lại tự nhồi nhét vào đầu thêm cái gì, đột nhiên nói với vẻ cảm động: "Thực ra là do em làm liên lụy đến anh đúng không? Nếu không phải em cứ nhất quyết muốn đi theo thì anh hoàn toàn có thể không đồng ý với con bé đó!"
Diệp Thành bình tĩnh nói: "Không phải. Nếu tôi đã đồng ý cho em đi theo thì tôi nhất định sẽ bảo vệ em an toàn".
Anh chỉ đang tường thuật lại một sự thật, nhưng lọt vào tai Tiết Bách Hợp thì còn êm tai hơn bất cứ lời lẽ tình tứ nào. Cô ta đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, sáp lại hôn lên mặt Diệp Thành, sự ghen tuông trước đây cũng đã bay sạch. Cô ta nói với giọng nũng nịu:
"Em nghe theo anh hết".
Thấy Tiết Bách Hợp dựa