Đối mặt với uy thế của Trình Bác Hàn, Tào Hinh Toàn vô cùng sợ hãi, hoảng hốt nói: 'Vâng, vâng, chúng tôi biết rồi".
Trình Bác Hàn thì làm lơ con nhóc này luôn mà nhìn chằm chằm Diệp Thành. Hắn đã cho đối phương thể diện rồi, nếu tên nhóc này còn không biết điều thì vậy hắn nhất định sẽ ra ray giết sạch!
Diệp Thành lạnh nhạt gật đầu, nói: "Nếu cô chủ nhà tôi đã nói như vậy thì tất nhiên tôi sẽ tuân theo quy tắc nhà họ Trình".
Cùng một câu nói, nhưng chẳng mấy ai quan tâm câu Diệp Thành nói trước đó. Nhưng câu anh nói lúc này lại khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác.
Những người xung quanh lập tức nhìn Tào Hinh Toàn. Tuy võ công của cô nhóc này trông có vẻ bình thường nhưng lại có tùy tùng lợi hại đến vật, chẳng lẽ là cô chiêu của gia tộc võ đạo nào đó?
Tào Hinh Toàn nhận lấy vô số những ánh mắt sùng bái của các võ sĩ thì thấy lâng lâng, liền níu cánh tay Diệp Thành, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tùy tùng như anh cũng không tồi đấy, chúng ta đi thôi".
Tiết Bách Hợp đứng bên cạnh tức phát điên, nhưng không tiện mở miệng ngắt lời nên chỉ đành tức tối đi theo sau.
Ba người ngồi trên chiếc xe sang trọng do nhà họ Trình sắp xếp, chiếc xe chạy vèo đến khu biệt thự nhà họ Trình, rất nhanh sau đó đã đến bên ngoài khu biệt thự nhà họ Trình. Khu biệt thự này dựa núi gần sông, cảnh sắc hữu tình, yên tĩnh thanh nhã, khiến các võ sĩ sống ở đây đều thấy rất thoải mái.
"Ôi trời, đẹp đấy". Cho dù là Tào Hinh Toàn được sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng không khỏi tán thưởng. Nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã kiêu ngạo ngẩng đầu bổ sung thêm một câu: "Nhưng vẫn còn kém một chút so với nhà họ Tào chúng tôi".
Nhưng cô nhóc này còn chưa kịp đắc ý thì có một tiếng kêu khẽ đột nhiên vang lên bên cạnh: "Cô chủ!"
Biểu cảm trên khuôn mặt Tào Hinh Toàn đông cứng, đôi mắt chuyển động liên tục, chỉ mấy giây thôi mà trán đã chảy cả mồ hôi. Cô ấy suy nghĩ cách thoát thân mãi một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể quay đầu lại, cười bối rối:
"Sư tỷ Thải Nhi, cô đến rồi à?"
Trước cổng lớn khu biệt thự nhà họ Trình, một cô gái cao ráo xinh đẹp đang hai tay ôm ngực, sắc mặt kiêu căng, đằng sau còn có mấy người đàn ông vạm vỡ mặt vest đen, vừa nhìn đã biết là mấy kẻ được bồi dưỡng đặc biệt.
Cô sư tỷ Thải Nhi này hừ lạnh một tiếng, vọt người đến bên cạnh Tào Hinh Toàn rồi trách mắng: "Cô chủ, cô là người thừa kế tương lai của nhà họ Tào, Bà hoàng đời tiếp theo của tỉnh Tô Bắc, sao có thể cẩu thả lỗ mãng như vậy?"
"Lần này cô lén lút chạy ra ngoài có biết gia chủ đã lo lắng thế nào không? Có biết sư phụ sốt ruột thế nào không..."
Diệp Thành đứng bên cạnh bình tĩnh bàng quan, vốn ban đầu anh vẫn rất bình tĩnh, nhưng nửa tiếng trôi qua, một tiếng trôi qua... Cho dù là anh cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Thảo nào cô nhóc không sợ trời không sợ đất này vừa nãy lại có biểu cảm như vậy. Nhìn Tào Hinh Toàn bị trách mắng suốt hai tiếng đồng hồ và cả cô sư tỷ Thải Nhi nét mặt tràn đầy khí thế kia, Diệp Thành lạnh nhạt mặc niệm cho cô nhóc này.
Cuối cùng, Tào Hinh Toàn bị quở trách tới nỗi mặt trắng bệch, cô ấy lảo đảo đi về phía bên này. Cô ấy vô thức muốn giơ tay ra định níu lấy Diệp Thành thì lại bị sư tỷ Thải Nhi quát khẽ:
"Cô chủ!"
Tào Hinh Toàn giật bắn mình, liền cúi đầu với Diệp Thành và Tiết Bách Hợp: "Xin lỗi, khoảng thời gian này tôi đã gây rắc rối cho mọi người rồi".
Cúi đầu xong, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành và Tiết Bách Hợp đang cố gắng nhịn cười, liền tức tối giậm chân, sau đó mới giới thiệu: "Đây là sư tỷ của tôi, Lam Thải Nhi. Cô ấy là võ sĩ thiên tài trăm năm hiếm có, tuy mới 22 tuổi nhưng có thực lực mạnh thứ hai trong gia tộc chỉ thua