Quan Trường Hưng cũng hung dữ trừng Diệp Thành, dù thiếu chủ của nhà họ Quan là con thứ Quan Ngôn Kiệt nhưng trong lòng lão vẫn yêu thương đứa con cả này vì đây là con của lão và vợ cả, sau khi vợ đầu qua đời, Quan Ngôn Tương gần như là người mà lão lo lắng nhất.
Trơ mắt nhìn con cưng bị người ta giẫm lên lưng sỉ nhục, Quan Trường Hưng tức tới sùi bọt mép, cuối cùng không nhịn nổi mà quát: “Thằng họ Diệp! Mày đúng là, đúng là khinh người quá đáng! Hôm nay tao nể mặt nhà họ Trình không ra tay ở đây nhưng chỉ cần mày dám rời khỏi Trình gia trang này nửa bước, tao nhất định sẽ ngũ mã phanh thây mày rồi nghiền xương thành tro!”
Nghe một đại sư võ đạo quát tháo như thế, nhiều võ sĩ không kiềm lòng được mà run rẩy một chút, họ bị sự uy nghiêm và khí thế này dọa sợ, không hề dám sinh ra ý định phản kích.
Nhưng Diệp Thành lại không sợ những điều này, anh đá văng Quan Ngôn Tương rồi thản nhiên nói: “Được, tôi ở đây chờ!”
Sau khi hai bố con nhà họ Quan tức giận rời đi, Diệp Thành vân bình thản ngồi xuống nhưng người chung quanh không ai dám tiến lên.
Dù sao mức độ nổi tiếng của nhà họ Quan ở Ma Đô trong giang hồ khá cao. Trong mắt mọi người, tên nhóc họ Diệp đã là người chết, Tăng Huyết Hoàn sớm muộn gì cũng thuộc về nhà họ Quan, giờ họ tiến lên mua sắm thì sợ là sẽ đắc tội nhà họ Quan, lỡ đâu bị bị họ tính sổ sau thì sao đây?
Diệp Thành chẳng quan tâm chuyện này, anh đã nhìn ra, đồ vật của mấy võ sĩ cấp thấp này có giới hạn, hơn nữa, đa số đều không có tác dụng với anh. Hiện giờ anh đã có thông tin của Chi Lan Tiên Đào, tính ra chuyến này cũng không tệ.
Điều đáng nhắc tới chính là khi bố con nhà họ Quan đi rồi, Lam Thải Nhi mới lộ mặt, cô ta đi tới trước mặt Diệp Thành: “Anh định giải thích chuyện vừa rồi thế nào?”
Diệp Thành liếc cô ta một cái, khinh miệt: “Kẻ nhút nhát thấy đại sư võ đạo xuất hiện là trốn biệt tăm thì có tư cách gì để nói chuyện với tôi?”
Lam Thải Nhi bị nghẹn họng không nói ra lời, cô ta bối rối im lặng vài phút rồi bỗng nghiến răng nghiến lợi quát: “Anh có biết mình đang làm gì không? Thế lực nhà họ Quan lớn cỡ nào, anh có biết hay không?”
Diệp Thành ngáp một cái: “Không biết, tôi chỉ biết hai bố con họ cùng lên cũng chẳng phải đối thủ của tôi!”
Lam Thải Nhi giận quá mà cười: “Anh cứ khoác lác đi, đại sư võ đạo là nhân vật thế nào, sao loại hậu bối mới đôi mươi như anh có thể địch nổi?”
Diệp Thành mất kiên nhẫn phất tay: “Cô tin hay không thì tùy, mau biến mất khỏi tầm mắt tôi. Nếu không thì coi chừng người nhà họ Quan nhìn thấy lại hoài nghi chúng ta là đồng bọn đấy!”
Lam Thải Nhi tức giận tới mức cả người run rẩy, không thể không nói Diệp Thành nói rất đúng nên cô ta chỉ có thể cao giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Tào không có bất kỳ quan hệ gì với anh, anh sống hay chết, tôi cũng không nhúng tay vào nữa!”
Diệp Thành bình tĩnh nói: “Tôi vốn không có quan hệ gì với nhà họ Tào, càng không quen cô, dù cô muốn quan tâm thì chưa có tư cách đó đâu!”
Lần này, Lam Thải Nhi thật sự không nói nổi câu gì nữa mà chỉ có thể tỏ ra khinh thường, rời đi dưới ánh mắt trào phúng của đám võ sĩ.
Bên kia, Diệp Thành cũng chẳng để tâm, nhìn thấy không có khách thì lại nằm gối lên đùi Tiết Bách Hợp, thoải mái nhắm mắt lại.
Nhìn thấy cảnh này, một đám võ sĩ đều không nói gì, e là người thanh niên trước mặt không biết nhà họ