Sắc mặt Diệp Thành rất bình tĩnh, anh từ từ ép sát. Anh đi không hề nhanh, nhưng không thứ gì có thể khiến anh dừng lại!
Quan Ngôn Tương điên cuồng dập đầu, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi trên nền đất cứng ngắc. Thấy thế, ngay cả Tào Hinh Toàn cũng thấy hơi không đành lòng, liền chạy lên khẽ kéo vạt áo Diệp Thành rồi nhỏ giọng nói:
"Anh Diệp Thành, có thể tha cho gã không?"
Diệp Thành bình tĩnh nói: "Cô thấy nếu hôm nay họ chiếm thế thượng phong thì họ sẽ tha cho chúng ta sao?"
Tào Hinh Toàn không nói nên lời. Cho dù cô ấy có ngây thơ trong sáng đến đâu thì cũng biết nếu vừa nãy hai bố con nhà họ Quan thắng, chắc chắn Diệp Thành sẽ phải chết, mà mấy cô gái bọn cô thì sẽ rơi vào tình cảnh đáng sợ hơn cả cái chết.
Thấy cô ấy im lặng, Diệp Thành vỗ nhẹ đầu cô ấy, nói: "Có những lúc phải học cách tàn nhẫn. Tất nhiên, thực ra cô không cần ép bản thân mình tàn nhẫn cũng được..."
Nói rồi, anh đột nhiên giơ chân lên giẫm mạnh lên đầu Quan Ngôn Tương. Đầu gã nát tươm như quả dưa hấu, máu tươi văng đầy đất.
Mãi đến lúc này, Diệp Thành mới nói tiếp: "Dù sao cũng luôn có người tàn nhẫn thay cô".
Tào Hinh Toàn vẫn im lặng. Cảnh tượng đáng sợ trước mặt khiến sắc mặt cô ấy trắng bệch. Nhưng đôi mắt cô nhóc này lại vô cùng kiên định, cũng không biết đang nghĩ gì.
Nhưng Lam Thải Nhi thì lại nhìn tất cả mọi chuyện trước mặt với ánh mắt không thể tin được, mãi đến khi Diệp Thành đưa Tào Hinh Toàn về lại bên cạnh cô ta thì cô ta mới hồi thần, lắp bắp nói: "Anh, anh giết hết tất cả mọi người sao?"
Diệp Thành nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: "Sao, có vấn đề gì ư?"
'Vấn đề quá lớn ấy chứ!", Lam Thải Nhi phát điên: "Anh có biết địa vị nhà họ Quan ở Ma Đô không? Anh có biết vợ của Quan Trường Hưng - Hồ Tú Tú, cũng là đại sư võ đạo không? Anh có biết thế lực sau lưng Hồ Tú Tua chính là nhà họ Hồ - gia tộc võ đạo có sức mạnh đáng sợ không?"
Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Liên quan gì đến tôi, họ không tới tìm tôi gây rắc rối thì thôi, nếu mà cứ phiền phức đáng chết bu vào như đám ruồi nhặng thì tiện tay đập chết là được".
"Tiện tay đập chết?". Lam Thải Nhi như vừa nghe được một chuyện vô cùng nực cười, cười tới nỗi thở không ra hơi. Nhưng ánh mắt cô ta vô cùng lạnh lùng.
"Anh quả là con ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn, chỉ có được chút công pháp đã dám ăn nói ngông cuồng ở đây. Tôi nói cho anh biết, gia chủ của nhà họ Hồ chính là một vị Võ Thánh chân chính!"
Diệp Thành bình tĩnh nói: "Võ Thánh? Thế đã là gì chứ, cũng chỉ là một đứa trẻ con đối với tôi mà thôi".
Lam Thải Nhi tức tới nỗi người run lên. Cô ra nhận ra cô ta luôn bất lực mỗi khi đối mặt với Diệp Thành. Cho dù cô ta nói thì thì đều anh phản bác một cách dễ dàng, cứ như anh chưa bao giờ coi ai ra gì.
Đúng vậy, chính là như thế!
Lam Thải Nhi chợt hiểu ra, cô ta đã biết nguyên nhân vì sao cô ta luôn ngứa mắt Diệp Thành rồi. Đó là vì người đàn ông này trông có vẻ như vô cùng khiêm tốn này thực ra lại kiêu ngạo từ tận trong cốt tủy. . Truyện Mạt Thế
Anh chưa bao giờ coi ai là đối thủ cả, cứ như là chỉ có bầu trời rộng lớn, mặt đất bao là và cả vũ trụ vô biên này mới có tư cách sánh ngang với anh vậy!
Mà điều này cũng là nguyên nhân khiến cô ta, không, khiến tất cả võ sĩ đều ghét anh, bởi bản năng kiêu ngạo của võ sĩ nói với họ rằng, con người trước mắt này đang khinh thường họ!
Nghĩ vậy, cô ta liền bình tĩnh lại. Cô ta lùi sau hai bước rồi đột nhiên sắc mặt trở nên cung kính: