Thấy người bị Diệp Thành đẩy ra là Tào Hinh Toàn, những người khác không khỏi sửng sốt, người có thể lên võ đài đều là người sáng suốt, vừa nhìn là biết cô bé này không biết võ công.
So với cô bé này, cô gái tên Lam Thải Nhi kia có thực lực không cao nhưng căn cốt hiếm có, mọi người đều cho rằng cô ta mới là đệ tử của Diệp Thành.
Nhìn thấy nét mặt bối rối trên mặt Tào Hinh Toàn, Hồ Hạo Nhiên cũng không nhịn được mà nhíu mày, hét lớn một tiếng: “Tên họ Diệp, chẳng lẽ vì bảo vệ đệ tử mình mà mày đẩy một cô bé ra chết thay à?
Hắn ta chỉ về phía Lam Thải Nhi, còn trên mặt Lam Thải Nhi lại lộ ra tia kiên định, chuẩn bị tiến lên đánh trận thay Tào Hinh Toàn, dù phải chết, cô ta cũng không hối tiếc
Nhưng khi Lam Thải Nhi chuẩn bị bước lên võ đài, Diệp Thành vung tay ra dấu cho cô ta lùi lại, anh nhìn Hồ Hạo Nhiên như cười như không nói: “Anh sợ?”
Hồ Hạo Nhiên cười đáp: “Hả! Tao sợ á? Cậu đây chỉ không muốn bắt nạt một cô bé mà thôi!”
Diệp Thành bĩu môi, giơ một ngón lên nói: “Một chiêu thôi, chỉ cần anh đỡ được một chiêu của đệ tử tôi thì cứ coi như tôi thua trận này, đến lúc đó tùy nhà họ Hồ các người xử trí!”
Anh vừa nói ra, người xung quanh đều giật mình, đây không phải là tự tìm cái chết à? Lam Thải Nhi sốt ruột giậm chân liên tục, mà Tào Hinh Toàn lại có chút nao núng, chỉ có Tiết Bách Hợp vẫn bình tĩnh, cô đã tin tưởng Diệp Thành đến mức mù quáng rồi.
Hồ Hạo Nhiên nghe thế thì giận dữ, cười lạnh một tiếng: “Xem ra mày thật sự muốn con nhóc này chết rồi!”
Hắn ta nói vậy xong thì tập trung tinh thần, chuẩn bị tấn công thì một giọng nổi bỗng vang lên: “Xin anh Hồ dừng tay!”
Nếu là người bình thường lên tiếng, Hồ Hạo Nhiên sẽ mặc kệ nhưng lúc này, trên võ đài chỉ có Lục Tinh Hà, một trong năm đại sư võ đạo hàng đầu Hoa Hạ.
Dù tính cách Hồ Hạo Nhiên nóng nảy thế nào thì hắn ta cũng phải nể mặt Lục Tinh Hà một chút nên chỉ có thể thu thế, mở miệng hỏi: “Anh Lục có gì chỉ giáo?”
Lam Thải Nhi khẽ cười: “Chỉ giáo thì không dám nhận! Có điều tôi đã thích cô gái này từ cái nhìn đầu tiên, kính mong anh Hồ nể tình mà tạm thời ra tay chậm một chút!”
Anh ta vừa nói như thế, mọi người lại xôn xao, Lục Tinh Hà là ai chứ? Đây là người mà bang chủ Cái Bang cũng rất kính trọng, có thể nói anh ta là cường giả mạnh nhất trong nhóm Đại Tân Sinh, anh ta được cho là đại sư võ đạo trẻ tuổi nhất, có lẽ sắp tới cũng là Võ Thánh trẻ tuổi nhất.
Tuy trong khoảng thời gian trước, khu Hoa Đông luôn bàn tán về Diệp Tiên sư, nghe nói người này cũng là Võ Thánh nhưng sau đó lại không phát hiện tung tích người này, đâu thể so với người danh tiếng vang xa như Lục Tinh Hà chứ?
Không biết có bao nhiêu thiếu nữ mơ mộng, ái mộ Tinh Hà Cư Sĩ phong lưu, phóng khoáng này rồi, có điều họ nghe nói anh ta không thích nữ sắc, chỉ đam mê du sơn ngoạn thủy, không ngờ hôm nay lại yêu một cái gái bình thường không biết võ công từ cái nhìn đầu tiên ở đây.
Ngay tức khắc, vô số thiếu mỹ dùng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ nuốt chửng Tào Hinh Toàn, thậm chí ngay cả Lam Thải Nhi cũng có chút đố kỵ, vì sao mọi người đều chỉ nhìn thấy cô chủ mà không thấy sự giỏi giang của mình.
Hồ Hạo Nhiên hơi sửng sốt rồi cười lớn: “Nếu anh Lục đã muốn thì tôi cũng không thể không hiểu tình cảm thế thái như vậy!”
Nói xong, hắn ta vung tay, tạo tư thế “mời”, Lục Tinh Hà tiến lên vài bước, chắp tay nói: “Chào cô gái, tôi tên là Lục Tinh Hà…”
Tào Hinh Toàn còn chưa kịp phản ứng, chỉ vô thức đáp: “Tôi tên Tào Hinh Toàn!”
Lục Tinh Hà