Tam trưởng lão Cái Bang thở dài một tiếng, nhìn Vệ Thiên Chính đứng bên cạnh, nói: "Ông định thế nào?"
Sắc mặt Vệ Thiên Chính cũng tràn đầy bất lực, nhưng vẫn đứng dậy, cười khổ nói: "Đã lấy ra cả Nguyên Thánh Đan rồi, chúng ta làm sao có thể từ chối được nữa?"
Nói xong, ông ta đi lên trước mấy bước, hô to: "Vệ Thiên Chính nhà họ Vệ tình nguyện cống hiến sức lực cho bà Hồ!"
"Ôi trời, lão già này!". Tam trưởng lão nhổ một ngụm nước bọt, nhưng cũng vội vàng xông lên, cứ như sợ muộn cái là sẽ mất đi phần mình.
Thấy cảnh này, Tào Hinh Toàn không khỏi sốt ruột, nhìn Lam Thải Nhi nói: "Sư tỷ Thải Nhi, Nguyên Thánh Đan đó rốt cuộc là thứ gì vậy, vì sao người phụ nữ kia vừa nhắc đến nó là đám người kia như nổi điên lên muốn đối phó sư phụ vậy?"
Lam Thải Nhi lắc đầu đầy bất lực. Thực ra kinh nghiệm giang hồ của cô ta cũng không nhiều, những tin tức nắm được trước kia cũng là do tài lực khổng lồ của nhà họ Tào mà thôi, nhưng đối với thứ có tiền cũng không mua được này thì cô ta mù tịt chẳng biết gì.
"Khụ khụ, không ngờ là Nguyên Thánh Đan, bà ta cũng chịu chơi đấy".
Không ngờ lúc này rồi mà vẫn có người pha trò, người nói chính là Lục Tinh Hà. Vừa nãy tuy anh ta đã thua Tào Hinh Toàn, nhưng cô nhóc này tốt bụng lương thiện, liền kéo anh ta tới bên cạnh Diệp Thành mong anh chữa trị.
Diệp Thành thì lại phát hiện anh ta chỉ bị tiêu hao nội lực quá nhiều mà thôi, thế nên tiện tay làm pháp thuật ngừng máu cho anh ta rồi vô tình vứt Lục Tinh Hà sang một bên. Giờ xem ra đại sư võ đạo này có bản lĩnh, thực sự rất tài giỏi, nhanh như vậy mà anh ta đã tỉnh lại rồi.
"A, là anh, anh tỉnh rồi à... Không sao chứ?"
Thấy Lục Tinh Hà, Tào Hinh Toàn vẫn hơi áy náy. Dù sao anh ta đi đâu cũng nói đỡ cho cô ấy, bởi thế lời cô ấy mang theo chút dịu dàng hiếm có.
Lục Tinh Hà thấy cô ấy như vậy thì mắt sáng bừng, rồi lại tối sầm đi, hai tay ôm quyền, nói: "Tôi đã không sao rồi, cảm ơn cô Tào đã ra tay trợ giúp".
Tào Hinh Toàn vội nói: "Đều là chuyện nhỏ mà thôi. Anh nói cho tôi biết đã, Nguyên Thánh Đan rốt cuộc là thứ gì?"
Lục Tinh Hà nghe vậy thì sắc mặt tối đi, nhưng vẫn nói: "Nguyên Thánh Đan chính là nguồn gốc an thân lập mệnh của nhà họ Hồ của Ma Đô".
"Nghe nói cụ Hồ - gia chủ của nhà họ Hồ năm xưa đã cùng với cụ Quan của nhà họ Quan cứu một Y Thánh đi rèn luyện thăm thú thế gian, nếm cả trăm loại thảo dược".
"Để cứu ơn cứu mạng của hai người, Y Thánh đã tặng đơn thuốc chế Kim Sang Dược cho ông cụ Quan là đại sư võ đạo và tặng đơn thuốc chế Nguyên Thánh Đan cho ông cụ Hồ là Võ Thánh".
Tào Hinh Toàn lè lưỡi, căm phẫn nói: "Sao lại chênh lệch nhiều như vậy chứ, chỉ nghe cái tên thôi đã biết hai loại thuốc này cách nhau một trời một vực".
Thấy dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của cô khóc, Lục Tinh Hà cười khổ một tiếng rồi nói: "Từ xưa nợ nhân tình đã khó trả, nhân tình của Võ Thánh càng khó trả, đây chính là giang hồ..."
Tào Hinh Toàn bĩu môi tỏ vẻ khinh thường, sau đó mới kinh ngạc hô lên: "Giờ đâu phải là lúc nghe kể chuyện chứ, công dụng của Nguyên Thánh Đan là gì vậy?"
Lục Tinh Hà hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Sau khi đại sư võ đạo dùng nó thì có thể tạm thời có được sức mạnh của Võ Thánh".
"Anh nói gì cơ?!". Cô nhóc kêu lên thất thanh: "Vậy không phải là có thể tạo ra mười ba Võ Thánh sao?"
Lục Tinh Hà lắc đầu, nói: "Võ Thánh quý hiếm tựa rồng phượng, sao có thể dễ dàng 'tạo' ra được. Họ chỉ có được sức mạnh của Võ Thánh thôi, nhưng không có cùng đẳng cấp. Nếu nói thẳng ra thì chính là Ngụy Võ Thánh".
"Nhưng cho dù như thế thì sức hấp dẫn của loại đan dược này đối với các đại sư võ đạo cũng lớn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô đấy,