Người bị những lời này làm chấn động nhất là Lam Thải Nhi và Tào Hinh Toàn.
“Trời ơi, hóa ra sư phụ là Diệp Tiên sư của tỉnh Tô Nam? Trước đó mình còn gọi anh ấy là tùy tùng!”
Tào Hinh Toàn che miệng, trong mắt là khiếp sợ và vui mừng, thiên phú tầm thường như mình mà có thể bái một sư phụ thần kỳ như vậy?
So với Tào Hinh Toàn, Lam Thải Nhi gần như sụp đổ tinh thần vì tin tức như thủy triều kia, nó đè ép cô ta không thở nổi. Trước đó, Dương Lâm và chú ba còn bàn cách nịnh bợ Diệp Tiên sư, họ từng nghĩ tới biện pháp cho cô ta đi “hòa thân”. Lúc ấy, tuy ngoài miệng cô ta bảo là vì nhà họ Tào nhưng trong lòng vừa thẹn thùng vừa vui sướng.
Có thiếu nữ nào không thích anh hùng, danh tiếng của Diệp Tiên sư đã vang dội như thần thoại sau đại hội võ đạo, ngay cả cô gái ngạo mạn như cô ta cũng trở thành fan của anh
Được ở chung với thần tượng nhiều ngày như vậy mà cô ta không hề nhận ra, còn nhiều lần nói móc sỉ nhục đối phương, điều này khiến Lam Thải Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhớ tới từng lời mình từng nói với Diệp Thành, cô ta chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.
“Diệp Tiên sư, Diệp Tiên sư…ầy, sao mình không để ý sớm một chút chứ? Với lại, sao anh không nói cho tôi biết sớm!”
Trên mặt Lam Thải Nhi tràn đầy vẻ u oán, ngẩng đầu nhìn bóng lưng ngạo nghễ trên kia, rồi nhìn lại cô gái đang hưng phấn kế bên. Lần đầu tiên, cô ta có chút đố kỵ Tào Hinh Toàn…
So với họ, Lục Tinh Hà chỉ có thể cười khổ, anh ta khó khăn lắm mới có quyết định của mình, còn khí phách thề là mình sẽ đột phá Thánh Vực sớm hơn Diệp Thành mà chỉ chớp mắt một cái, đối phương đã biến thành Diệp Tiên sư, hơn nữa, từ biểu hiện vừa rồi của anh thì đúng là là Võ Thánh hàng thật giá thật.
“Diệp Thành, Diệp Thành… tôi thật sự không thể nào so được với quái vật như anh rồi!”
Dù luôn tự mãn với thiên phú như Lục Tinh Hà thì giờ đây anh ta cũng trở nên suy sút hẳn. Nếu một người hơn bạn ba, năm bước, bạn còn có thể nghĩ cách vượt qua họ nhưng nếu họ đã chạy xa hơn bạn trăm, ngàn bước thì bạn chỉ có thể nhìn theo.
“Diệp Thành..”, Trình Bác Hiên nghiến răng nghiến lợi, hung dữ trừng đối phương: “Mày là đứa giết Phá Sơn, Phá Thiên và đánh gãy hai chân Hồng Quang phải không?”
Diệp Thành bình thản đáp: “Đúng vậy!”
Nghe anh đáp như thế, mấy trưởng lão nhà họ Trình hoảng hốt, đại hội võ đạo này được họ tạo ra với mục đích là liên hợp mấy võ sĩ để cùng nhau đối phó tên giết người đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng không ngờ Diệp Thành lại to gan như thế, còn dám một mình tới đây - sào huyệt của nhà họ Trình để làm mưa làm gió.
Trong giây lát, bảy trưởng lão nhà họ Trình cùng nhảy lên võ đài, bao vây Diệp Thành ở giữa. Đại trưởng lão Trình Bác Vũ nghiêm nghị quát: “Diệp Thành, cậu thật to gan, dám đến địa bàn của nhà họ Trình chúng tôi!”
Diệp Thành vẫn lạnh nhạt: “Tôi không chỉ đến mà còn muốn bảy người các ông quỳ xuống hát Chinh Phục nữa kìa!” . Truyện Hệ Thống
Lời này của anh khiến người ta khó hiểu, nhưng Tào Hinh Toàn và Lam Thải Nhi đều chấn động, họ nhớ tới lời hứa của Diệp Thành với Lam Thải Nhi.
Đừng nói Lam Thải Nhi, ngay cả Tiết Bách Hợp tin tưởng Diệp Thành nhất cũng cho rằng anh chỉ đùa để dỗ dành cô nhóc này thôi, đâu ngờ anh lại định làm thật?
Nhưng với Diệp Thành, Tiên Đế nói được là làm được, anh đã hứa với cô nhóc rồi thì nhất định phải làm được.
Trình Bác Vũ giận dữ quát: “Hay cho thằng nhóc càn quấy, bày trận!”
Bảy người đồng loạt lên tiếng, chân đạp theo bộ pháp Bắc Đẩu Thiên Cương, bao vây võ đài nhưng họ không dám tiến lên mà hai chân lơ lửng giữa không trung, trong tay