Trình Bác Vũ cắn chặt hàm răng, nếu là bình thường ông ta sẽ chẳng thèm quan tâm thứ yêu cầu hoang đường này, nhưng bây giờ Diệp Thành có uy giết Võ Thánh, khí phách vô địch mà đến, làm cho người ta không đám từ chối, cũng không thể từ chối.
Cuối cùng, ông ta từ từ quỳ xuống.
“Anh cả!”
Sáu vị trưởng lão khác kêu lên một tiếng thét nhói lòng, nhưng lúc này gia chủ đã chết, Trình Bác Vũ bất luận là tu vi hay địa vị thân phận đều là người cao nhất ở đấy, ông ta quỳ một cái, những người khác cũng không thể không quỳ.
Nhìn thấy bảy vị trưởng lão đồng loạt quỳ xuống, Diệp Thành “hừ” một tiếng: “Không phải quỳ tôi, là quỳ đệ tử của tôi”.
Bảy vị trưởng lão co giật trên mặt đất một lúc lâu, nhưng chi có thể bất đắc dĩ quay đầu lại, hướng về phía Tào Hinh Toàn quỳ lạy. Quỳ lạy Diệp Thành, bọn họ tuy rằng có cảm giác khuất phục, nhưng lại là tâm phục khẩu phục đấy, chỉ là quỳ lạy cô nhóc này, lại là sự nhục nhã không thể chịu nổi!
Toàn Hinh Toàn hoảng sợ, nhìn về phía Diệp Thành theo bản năng, nói: “Sư phụ, sư phụ, con bây giờ phải làm sao?”
Diệp Thành khẽ cười nói: “Trước đây không phải nói muốn bọn họ quỳ xuống đất hát chinh phục sao? Là đệ tử của tôi, làm sao có thể nói lời không giữ lời cơ chứ, Chỉ là chắc mấy lão quỷ này cũng không biết hát, lấy điện thoại ra để bọn họ học một chút”.
Trong ánh mắt sáng quắc của tất cả mọi người, cô nhóc xấu hổ đến mức hai má đỏ bừng, cuống quýt lấy điện thoại di động ra phát nhạc.
Không mất nhiều thời gian, lời bài hát như tiếng cồng chiêng vang lên: “Tôi bị bạn chinh phục như thế, uống thuốc độc mà bạn giấu…”
Bảy vị trưởng lão Trình gia đều hơn trăm tuổi, lại quỳ xuống hát ra lời bài hát trông vô cùng hài hước, những người nghe nhịn không được cười ra nước mắt, nhưng trong lòng lại bi ai vô cùng.
Đường đường là trưởng lão nhà họ Trình, bây giờ lại phải quỳ gối trước mắt một cô nhóc hát bài ca chinh phục, từ hôm nay trở đi, chuyện nhà họ Trình tung hoành ở phía đông Hoa Hạ bị một thanh niên đạp dưới chân sẽ truyền ra ngoài, sợ rằng sau này bất kì một người nào của nhà họ Trình ra khỏi cửa cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Cuối cùng Tào Hinh Toàn gật gật đầu, ý bảo là có thể đứng lên rồi, những người này mới thở dài một hơi, nén nước mắt đứng lên.
Diệp Thành lúc này mới nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Còn có ai không phục không?”
Thấy anh liếc mắt nhìn qua, tam trưởng lão vội vàng quỳ xuống nói: “Cái Bang chúng tôi phục rồi”.
Vệ Thiên Chính cũng quỳ xuống theo, chân ông ta bị gãy, trực tiếp nằm sấp xuống đất: “Nhà họ Vệ chúng tôi phục rồi”.
Có hai người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống, không mất nhiều thời gian, tất cả mọi người đều quỳ xuống dưới chân Diệp Thành.
Một người ở trên đài, trăm nghìn người quỳ lạy!
Cô nhóc nhìn vào tư thế oai hùng của sư phụ, khuôn mặt vui vẻ vô cùng, hai mắt mở to, ánh lên sự sùng bái và sự yêu mến của mình.
Lam Thải Nhi lại nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng vô cùng hối hận, chính mình đã tưởng tượng ra vô số lần gặp được thần tượng, nhưng lại không ngờ được lại bị sự kiêu ngạo và định kiến của mình mà đánh mất cơ hội.
Tiết Bách Hợp cũng nhìn Diệp Thành đầy tình cảm, nhìn thấy anh hưởng thụ vinh quang cao vời vợi, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, đột nhiên, Diệp Thành nhìn về phía này, nháy mắt với cô, nhất thời làm cho Tiết Bách Hợp ngại ngùng đến mức hai má đỏ ửng, vội vàng cúi đầu.
Lục Tinh Hà đứng đằng sau ba cô gái, nhìn Diệp Thành ngạo nghễ đứng tại chỗ, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, khoảng cách giữa hai người tuy rằng chỉ có vài trăm mét, nhưng tựa như cách xa đến một đời một kiếp vậy.
“Sợ rằng từ nay trở đi, hai chữ Diệp Thành này sẽ uy chấn thiên hạ…”
Mà tin tức Diệp Thành đánh bại Võ Thánh nhà họ Trình, cũng nhanh chóng truyền ra khắp thế giới.
Vài giờ sau, ở trong Georgia.
Một chiếc máy bay đặc biệt dừng ở sân bay tư nhân, từ bên trong đi ra một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, anh ta nhìn thì là một người phương đông, nhưng trên khuôn mặt