Lúc này Diệp Thành đã về nhà, đợi đón năm mới.
Hôm nay đã là giao thừa, những thanh niên đi làm ăn xa và cả những người trung niên đều đã quay về nhà họ Diệp, bái kiến ông cụ Diệp, thắp hương cho tổ tiên.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến bố con nhà họ Diệp. Không biết vì sao, bố con nhà Diệp Niệm luôn không được chào đón ở nhà họ Diệp. Từ khi còn nhỏ, tất cả các anh, chị, em họ đều bắt nạt Diệp Thành, nói cái gì mà nhà họ Diệp đi đến bước đường ngày hôm nay đều là do lỗi của bố anh
Khi còn nhỏ Diệp Thành không hiểu, nhưng bây giờ thì anh đã hiểu rõ mọi chuyện, phần lớn là vì liên quan đến mẹ, khiến cho nhà họ Diệp phải lưu lạc đến mức tới một thôn nhỏ để sinh sống.
Vì vậy anh không bao giờ oán giận sự bắt nạt, khi dễ của những người họ hàng, chỉ là không định qua lại với họ mà thôi.
Nhưng dù có không định qua lại với họ đến thì nào thì hôm nay cũng vẫn phải gặp mặt, bởi vì hôm nay là đêm giao thừa, theo thông lệ thì tất cả người nhà họ Diệp đều phải đến nhà ông cụ Diệp để xum họp ăn bữa cơm tất niên.
Diệp Thành không muốn để ý đến những người họ hàng xa đó nhưng vẫn phải để tâm đến cảm xúc của bố. Vậy nên chỉ có thể sớm sắp xếp mọi thứ rồi cùng bố về nhà họ Diệp.
“Ồ, đây không phải người em họ A Thành thân yêu của tôi sao!”, chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy một giọng nói cố tình được nói to, sau đó một cánh tay đập lên vai Diệp Thành.
Sau đó một người thanh niên mắt to mày rậm xuất hiện, anh ta là Diệp Thừa, anh họ của Diệp Thành. Nghe nói ở bên ngoài làm ăn cũng rất tốt, giờ đã là quản lý cấp cao của một công ty nào đó ở Tô Nam.
Đứng bên cạnh anh ta là một người phụ nữ vừa lùn vừa béo. Theo vai vế, Diệp Thành phải gọi bà ta là bác ba.
Nhưng Diệp Thành cũng không để ý đến những người này, sắc mặt anh vẫn bình thản, không làm gì, chỉ tránh bàn tay của Diệp Thừa đang để trên vai mình, sau đó bước lên vài bước, trốn sau người bố.
Nhưng người phụ nữ vừa lùn vừa béo kia lại tỏ ra không vui, nói: “Diệp Niệm, con trai anh không có tài cán gì mà thái độ cũng chẳng ra sao nhỉ”.
Diệp Niệm là người thật thà hiểu chuyện, đương nhiên sẽ không đi khắp nơi nói ra thân phận của con trai mình nên chỉ cười trừ. Bác ba thấy vậy vẫn không tha, đắc ý nói tiếp:
“Diệp Niệm, không phải tôi nói anh đâu, nhưng anh phải dạy dỗ con trai mình cho tốt, nhìn cái bộ dạng hèn nhát kia thì có thể làm nên trò trống gì? Nhìn con trai tôi đây này, giờ đã là quản lý cấp cao của doanh nghiệp lớn rồi, thu nhập mỗi năm hơn hai trăm nghìn tệ đó”.
Diệp Niệm nghe vậy chỉ cười. Đừng nói con trai sau này làm được gì lớn lao, cho dù là không có gì trong tay thì cũng vẫn là con trai yêu quý của ông ấy.
Thấy Diệp Niệm không nói gì, bác ba lại càng đắc ý, cứ luyên thuyên không dứt cả đoạn đường, lúc thì khoe con trai mua Iphone cho mình, lúc lại khoe chủ tịch công ty con trai mình đẹp trai tuấn tú đến nhường nào...
Bố con Diệp Niệm không hề để ý đến bà ta, chỉ coi như một đám ruồi nhặng đang vo ve bên tai. Chưa đầy một phút sau, ở bên cạnh lại truyền đến tiếng nói vui vẻ của Tôn Tiêu Tiêu: “Đàn anh, đợi em với!”.
Diệp Thừa há hốc mồm, nhìn cô gái thuần khiết đáng yêu không ngần ngại ôm lấy cánh tay của Diệp Thành, còn lộ ra nụ cười tươi tắn. Anh ta chỉ cảm thấy bản thân như đang phải chịu đựng hàng vạn vết thương trên cơ thể.
Lúc này bố mẹ của Tôn Tiêu Tiêu cũng đi đến chào hỏi mọi người, hai người đều là người chất phác, đương nhiên nói chuyện rất hợp với Diệp Niệm, nhưng rõ ràng bác ba và Diệp Thừa lại giống như người ngoài.
Hai mắt Diệp Thừa không ngừng hướng về phía Tôn Tiêu Tiêu, bác ba sao có thể không biết con trai mình đang nghĩ gì. Bà ta liền len lén đi qua phía đó, nói vài