Ngày hôm sau, Diệp Thành lại ra ngoài tìm kiếm cả ngày, nhưng vẫn không có manh mối gì. Anh cũng không sốt ruột. Anh phát hiện linh khí trong võ quán Bát Quái cũng xem như dồi dào, quyết định ban ngày ra ngoài tìm kiếm, ban đêm chuyên tâm tu luyện, cuộc sống cũng tính là sung túc.
Buổi tối anh vừa về tới võ quán, sau khi Triệu Nhã Nhi về phòng, Diệp Thành lại bị Triệu Linh Nhi gọi lại.
“Anh qua đây với tôi”.
Thiếu nữ lạnh lùng ném lại một câu rồi xoay người rời đi. Diệp Thành nhún vai, bình tĩnh đi theo phía sau, không khéo là cảnh này lại bị Trương Thiên Hàng nhìn thấy.
Trương Thiên Hàng xưa nay lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy cảnh này thì sinh lòng ghen tuông, lén lút đi theo sau, sau đó lại phát hiện hai người họ đi vào phòng của Triệu Linh Nhi!
Trong mắt Trương Thiên Hàng lập tức nổi tơ máu. Mặc dù bề ngoài anh ta không qua lại với Triệu Linh Nhi, nhưng từ lâu đã coi người ta là của riêng mình. Thật ra chấp niệm trong lòng anh ta là thu nạp cả hai chị em họ vào hậu cung của mình.
Vốn mọi thứ đang tiến hành tương đối thuận lợi, sư phụ vô cùng tin tưởng mình, Triệu Linh Nhi còn sùng bái mình, chỉ có tiểu sư muội Triệu Nhã Nhi là luôn đề phòng Trương Thiên Hàng.
Nhưng Trương Thiên Hàng không thể nào ngờ được, Diệp Thành bỗng dưng xuất hiện lại cướp đi mọi thứ của anh ta! Diệp Thành khiến mình mất mặt trước mặt mọi người đã đành, tiểu sư muội còn rất có thiện cảm với cậu ta, mà bây giờ ngay cả Triệu Linh Nhi cũng…
Trương Thiên Hàng căm hận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không dám tiến tới gõ cửa, chỉ đành trừng to hai mắt đầy tia máu ngồi canh ở bên ngoài, chuẩn bị đánh cho tên kia một trận thật dã man.
Trong phòng, Diệp Thành không hề vui vẻ như trong tưởng tượng của Trương Thiên Hàng. Nghe Triệu Linh Nhi nói, anh khẽ nhướng mày, bình tĩnh hỏi: “Cô nói cái gì?”
Triệu Linh Nhi nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi bảo anh tránh xa em tôi một chút. Có lẽ anh cảm thấy mình rất giàu có, tán tỉnh rất thuận lợi, nhưng võ quán Bát Quái không phải là nơi mà anh có thể tưởng tượng được”.
“Một tên ăn chơi trác táng như anh không xứng với võ giả ở trên cao, hai người hoàn toàn không ở cùng một thế giới! Nếu muốn tán gái thì mấy chỗ khách sạn, hộp đêm mới hợp với anh”.
Diệp Thành bĩu môi, bình thản nói: “Nói xong chưa?”
Triệu Linh Nhi biến sắc, hạ giọng: “Anh có ý gì?”
Diệp Thành lạnh nhạt trả lời: “Cô quá xem thường tôi, cũng đánh giá bản thân quá cao. Mục đích của tôi là thứ mà cô không tài nào đoán được, thế giới tôi ở là nơi mà cả đời cô cũng không thể tưởng tượng”.
Nói xong, anh đẩy cửa ra, không quay đầu mà rời đi. Triệu Linh Nhi ở trong phòng lại lạnh lùng hừ một tiếng, lẩm bẩm một mình: “Loại người chỉ có mồm mép như anh, tôi gặp nhiều rồi. Đàn ông muốn lừa phụ nữ thì nói lời ngon tiếng ngon, không thì khoác lác khoe khoang. So với đại sư huynh, loại đàn ông như anh chẳng khác nào rác rưởi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh có cơ hội lừa em gái tôi đâu”.
Lúc cô ta nói như vậy, trong mắt hiện lên vẻ kiên định…
Diệp Thành ra khỏi cửa, chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng gió truyền tới từ sau tai. Hai mắt anh nghiêm lại, nhưng chỉ hơi nghiêng đầu đi, sau đó nhìn thấy một nắm đấm như cái nồi đất đánh xuống, đập mạnh vào vai mình.
“Binh” một tiếng, vẻ mặt Diệp Thành vẫn bình tĩnh như thường, còn người đánh anh lại nhăn nhó đau khổ, liên tục lùi về sau mấy bước, cơ thể không ngừng run rẩy.
Diệp Thành không quay đầu lại mà hờ hững hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trương Thiên Hàng không nói gì, tay phải anh ta đang đau đớn thấu xương, giống như vừa đánh vào sắt thép vậy, mà không, dù có đánh vào sắt thép cũng không đến nỗi như vậy!
“Thiết Bố Sam?”
Trương Thiên Hàng nghi ngờ nhìn bóng lưng của Diệp Thành, mấy lần muốn xông lên nhưng đều