“Còn chưa tìm thấy Diệp Tiên sư hay sao?”
Nhìn thấy các thuộc hạ cúi đầu ủ rũ trở về, Dương Lâm mặc dù lo lắng mở miệng hỏi thăm, nhưng trong hai mắt đã mang theo một tia nản lòng thoái chí.
Nửa tháng, cả nửa tháng đã trôi qua rồi, cho dù là ba cao thủ Lam Thải Nhi, Tiền Triều Tam và Triệu Nhân Thanh mỗi ngày đều truyền chân khí cho con gái mình, nhưng đến bây giờ, Tào Hinh Toàn cũng đã hấp hối rồi.
Mấy ngày trước, cô ấy vẫn có thể miễn cưỡng mở mắt thì thào, nhưng bây giờ cô ấy đã chìm vào hôn mê sâu, theo sự tính toán tốt nhất của bác sĩ, cô ấy không thể nào sống được qua đêm nay.
Trong khí đó, nhà họ Tào bây giờ đã như mặt trời xuống núi, khoảng cách hoàn toàn rơi xuống vực sâu bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Chỉ cần Tào Hinh Toàn chết, mọi người sẽ lập tức nhận định Diệp Thành không dám ra tay, đến lúc đó những gia tộc thèm muốn nhà họ Tào ở Tô Bắc sẽ lập tức ra tay, điên cuồng cắn xé và phân chia thế lực của nhà họ Tào.
Đến lúc này, Dương Lâm đã không quan tâm đến cơ nghiệp của nhà họ Tào nữa rồi, bây giờ bà chỉ muốn con gái bình an vô sự là tốt rồi. Nhưng đừng nói con gái mình, bà biết vài giờ sau số phận của mình cũng không tốt hơn con gái là bao.
Cừu Lăng Vân tọa trấn ở Tô Bắc, tuy rằng nhìn như không làm gì cả, nhưng danh vọng của lão ta đều tăng dần theo từng ngày.
Diệp Thành né tránh không chiến, Tiêu Nghĩa Tuyệt không xuất hiện, rất nhiều người đã cảm thấy cao thủ đệ nhất Hoa Hạ không ai khác ngoài Cừu Lăng Vân nữa rồi.
Nhiều võ sĩ đến từ khắp các nơi của Hoa Hạ, thậm chí ở nước ngoài đều tập trung vào Tô Bắc, đến thăm một nhân vật truyền kỳ.
Tuy rằng lão chưa từng dùng chiêu nào, nhưng Cuồng Lang lại trăm trận trăm thắng, từ năng lực của đệ tử, mọi người đều có thể suy đoán cho dù Cừu Lăng Vân không phải Võ Thần thì Cừu Lăng Vân cách Võ Thần cũng chỉ còn một bước nhỏ mà thôi.
Lúc này những người có âm mưu đã gọi Cừu Lăng Vân là cao thủ đệ nhất ở dưới Thần Cảnh, đệ nhất Võ Thánh đương thời. Cho dù là Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng bị hào quang của lão ta che khuất ánh hào quang. Về phần Diệp Thành, nửa tháng trôi qua rồi mà cũng không dám nghênh chiến, đã sớm bị người trong thiên hạ cười nhạo, trở thành đề tài bàn tán châm chọc của mọi người trong các cuộc tán gẫu.
“Nói thế nào thì cũng là Võ Thánh đối mặt với sự thách thức của Cừu Lăng Vân, lại trốn tránh nửa tháng không dám tiếp nhận, quả thực là sỉ nhục cực lớn của giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta!”
“Ha ha, nghe nói đệ tử thân truyền của Diệp Thành bị Cuồng Lang Võ Thánh làm tổn thương tâm mạch, bây giờ đã trong tình trạng hấp hối rồi. Nhưng người này vẫn làm con rùa rụt đầu, thật sự là đồ rác rưởi”.
“Đừng nói cô nhóc kia, ngay cả là nhà họ Tào cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi, ha ha ha, đáng tiếc là đặt niềm tin sai người rồi!”
Không biết có bao nhiêu người ở trong bóng tối cười nhạo nhìn chằm chằm, chỉ đợi nhà họ Tào ngã xuống sẽ đi phân chia một phần quyền lợi.
Lam Thải Nhi ở một bên cũng không còn cách nào khác. Cô ta cảm thấy sâu sắc nhất là, từ lúc đầu nhà họ Tào đối với cô lớn còn quý trọng như bảo bối, nâng như nâng trứng, còn mời khắp các bác sĩ đến để khám bệnh cho cô lớn, còn có nhiều nhà lãnh đạo của tỉnh thành phố ngày nào cũng đến thăm hỏi.
Nhưng từ khi danh tiếng của Cừu Lăng Vân càng ngày càng nổi như cồn, mà Diệp Thành lại không xuất hiện, thái độ của nhà họ Tào cũng như cỏ đầu tường, cũng có sự thay đổi lớn.
Càng về sau, giới võ đạo đã bắt đầu nghi ngờ Diệp Thành, nhà họ Tào không chỉ xa lánh Tào Hinh Toàn, thậm chí còn coi Dương Lâm như ôn dịch mà tránh xa. Người ta nói rằng các cuộc họp trong gia tộc đã diễn ra để thu hổi vị trí gia chủ của bà.
Lam Thải Nhi không quan tâm đến quyền thế tiền bạc của nhà họ Tào, nhưng không nỡ lòng nhìn Tào Hinh Toàn mất mạng, bất đắc dĩ cô ta không quan tâm cả tính mạng của mình, đi khắp nơi mà Diệp Thành có thể đi ở ba tỉnh Hoa Đông, nhưng cũng không tìm được Diệp Thành.
Tào Hinh Toàn