Nhìn nước sông che kín bầu trời, Khổng Uyển Linh không kìm được bật khóc thật to: “Diệp Thành, dù trước đây tôi có gây chuyện với anh mấy lần, nhưng anh cũng không cần ra tay ác như vậy chứ… Hu hu, tôi không muốn chết!”
Bạch Tiểu Huyên cũng vô cùng sợ hãi, một câu cũng không nói nên lời, cả người ngồi tê liệt dưới đất, cắn chặt môi, trong đầu trống rỗng.
Những võ giả khác cũng gào khóc bỏ chạy, sắc mặt tuyệt vọng. Họ đều cho rằng Diệp Thành đã phát điên, muốn giết hết bọn họ:
“Võ Thánh Diệp tha mạng, Võ Thánh Diệp tha mạng, tôi không dám bất kính với anh nữa!”
“Nhà họ Lục chúng tôi có tài sản chục triệu tệ ở đảo Cảng, chúng tôi sẵn sàng dâng lên tất cả, cầu xin Võ Thánh tha cho tôi một mạng!”
“Diệp Thành, nếu cậu dám giết tôi, nhà họ Long nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
“…”
Trong sự hoảng loạn, chỉ có Triệu Nhã Nhi là vô cùng ung dung, còn cười an ủi bố và chị mình: “Yên tâm, Diệp Tiên sư sẽ không làm mọi người bị thương đâu”.
Triệu Nhân Thanh hoảng hốt: “Mặc dù có thể trong lòng cậu ta không cố ý làm người khác bị thương, nhưng cũng có thể là cậu ta đã tiêu hao chân khí quá nhiều, không kiểm soát được nước sông rộng lớn như vậy mới đành để mặc nó đổ từ trên cao xuống!”
Võ giả xung quanh nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Dù sao nước sông bao la là thế, có thể điều khiển được đến lúc này cũng không dễ dàng, rất có khả năng Võ Thánh Diệp đã cạn kiệt sức lực.
Hồ Hoa Hạo nghe tới lời này, trong mắt lóe lên tia sáng. Dù gì ông ta cũng ở cấp bậc Thánh Vực, ông ta vẫn có tự tin bảo vệ được tính mạng mình dưới con sóng đáng sợ này. Nếu bất ngờ đánh lén vào lúc Diệp Thành yếu nhất, ông ta cũng không phải không có khả năng giết chết Diệp Thành!
Lúc này, trước ánh mắt kinh hoàng của các võ giả, nước sông Thương Lan đã đổ ào xuống từ trên không.
“Ầm!”
Sức nặng cực lớn, thậm chí khiến mặt đất rung chuyển, nhưng các võ giả nhắm mắt ôm đầu một hồi lâu vẫn không cảm thấy đau đớn gì.
“Cái gì?”
Triệu Nhân Thanh mở mắt ra, không kìm được kinh ngạc kêu lên. Tuy nước sông đã rơi xuống dòng sông trở lại, nhưng nó không nhấn chìm những võ giả này, mà dừng lại ở xung quanh bọn họ cách một mét, không tiến tới nữa.
Từ xa nhìn lại giống như trong nước xuất hiện thêm mấy trăm bong bóng khí, còn bọn họ thì được bảo vệ trong bong bóng khí đó, bình an vô sự.
“Woa, kì diệu quá, quả nhiên Diệp Tiên sư lợi hại nhất”.
Triệu Nhã Nhi nhảy cẫng lên hoan hô, từ đầu tới cuối, trong số họ cũng chỉ có mình cô ấy là không hề cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng những võ giả khác lại nổi sóng: khả năng khống chế nước tuyệt diệu tinh tế này còn đáng sợ hơn cả việc khiến toàn bộ nước sông dâng cao! Rốt cuộc tên Diệp Thành này là người hay là thần tiên?
Lúc này, chút tính toán nho nhỏ trong lòng Hồ Hoa Hạo trước kia đã hoàn toàn tiêu tan, âm thầm hạ quyết tâm: “Khi nào trở về nhất định phải ràng buộc chặt chẽ người trong gia tộc, yêu cầu bọn họ không được đặt chân vào khu vực Hoa Đông nửa bước, càng không được chọc vào sự tồn tại đáng sợ mang tên Diệp Thành!”
Cho đến khi tất cả mọi người đều nổi lên mặt nước, Diệp Thành mới chậm rãi đáp xuống mặt nước. Giờ phút này, tất cả mọi người đều cúi đầu, bày tỏ sự kính nể với cao thủ bậc nhất này.
Diệp Thành đứng trên mặt nước lại không hề để ý đến bọn họ, chỉ bình thản gọi: “Cuồng Lang”.
Cuồng Lang trước kia tung hoành Hoa Hạ, ngông cuồng vô cùng, nay lại giật mình đánh thót, không dám ngông cuồng nữa. Hắn đi đến trước mặt Diệp Thành, ngoan ngoãn như một cậu học trò nhỏ, trước tiên là cúi đầu chào, sau đó mới trả lời: “Diệp Tiên sư”.
Diệp Thành cũng không làm khó hắn, nói: “Nể mặt Cừu Lăng Vân cũng được xem là tông sư một thời, tôi cho phép anh đưa thi thể lão ta về chôn cất”.
Anh nói xong, khẽ nhấc ngón tay, một đợt sóng nước đưa thi thể của Cừu Lăng Vân lên. Vị Võ Thánh từng rung chuyển đất trời nay lại nhắm chặt mắt, khóe miệng hiện lên ý cười mờ nhạt, trông rất thanh thản.
Thấy dáng vẻ của sư phụ mình như vậy, trong mắt Cuồng Lang hiện