Tiếng cười nhạo châm chọc bỗng chốc im bặt, đám nhân tài kiệt xuất này trừ Hà Anh Trác là cậu chủ gia tộc lớn thật sự ra thì thậm chí còn không lấy ra nổi một trăm triệu tệ.
Mà giờ tên nhóc nghèo rớt mồng tơi mà họ luôn coi thường cười nhạo trước đó giờ lại tiện tay là có thể vứt ra năm tỷ tệ?
Tô Dĩnh cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ trên khuôn mặt, vì sao cái tên trông rách rưới nghèo khổ này lại giàu thế cơ chứ, bạn trai cô ta mà so sánh với anh thì quả thực là một đống rác!
Trong lòng cô ta bắt đầu chua xót vô cùng, vì sao, vì sao bạn trai cô ta lại kém cỏi đến vậy!
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm người phụ nữ này đang nghĩ gì, anh chỉ tùy tiện quẹt thẻ rồi cầm Trúc Thanh Hư trong tay.
Thấy cảnh này, khuôn mặt Egami Hana co rút dữ dội, mắt cô ta lóe lên tia sáng lạnh, nhưng Diệp Thành lại giơ tay lên rồi phất phất thứ đồ trong tay rồi mới để nó vào trong túi.
Thực ra thứ đồ này vừa vào trong túi thì đã được thu vào nhẫn không gian rồi, nhưng anh vẫn giả vờ như túi đang phồng lên. Anh chào hỏi với Hà Viễn Chí, trao đổi cách liên lạc rồi nghênh ngang đi ra khỏi hội trường.
Khóe môi anh nở nụ cười, anh đi lung tung trên đường phố Úc Đảo. Tuy anh không biết đường nhưng lại tỏ vẻ y hệt như người bản xứ, anh đi men theo một con ngõ nhỏ, rất nhanh sau đó đã tới một con ngõ cụt hiếm khi có người qua lại.
Anh đứng một mình trong con ngõ, nở nụ cười rồi lạnh nhạt nói: "Tôi đã đặc biệt cho cô cơ hội rồi đấy, còn không mau xuất hiện đi?"
Không khí sau lưng Diệp Thành biến dạng rồi hiện ra Egami Hana với dáng người nóng bỏng, nhưng đôi mắt cô ta lại hoài nghi không rõ, cô ta nói: "Anh biết việc tôi luôn đi theo anh sao?"
Diệp Thành nhún vai, nói: "Chỉ một phép ẩn thân nhỏ nhoi mà thôi, sao có thể giấu được mắt tôi cơ chứ?"
Sắc mặt Egami Hana thay đổi, cô ta lờ mờ cảm thấy rằng một thân một mình đến cướp đồ chỗ Diệp Thành là một quyết định sai lầm. Nhưng ngay lúc này muốn chạy thì đã muộn rồi, thế nên cô ta hít sâu một hơi, đổi nụ cười quyến rũ, môi đỏ khẽ hé: "Người anh em này, anh có thể nhận ra Trúc Thanh Hư, lại có thể nhìn thấu phép ẩn thân thì ắt hẳn là người tu hành, không biết anh đã từng nghe nói thần điện Waseda chưa?"
Diệp Thành khẽ nhướng mày, nở nụ cười châm chọc: "Đã từng nghe nói".
Egami Hana thầm thở phào, cô ta nói: "Đã nghe nói thì tốt, tôi là vu nữ Egami Hana của thần điện Waseda, không biết người anh em này có tình nguyện nể mặt thần điện Waseda không?"
Cô ta nói rồi cười quyến rũ sáp lại, kề sát tai Diệp Thành thổi khí, nói: "Chỉ cần anh tình nguyện đưa Trúc Thanh Hư cho tôi thì tôi có thể giới thiệu cho anh gia nhập thần điện Waseda, dưới một người trên vạn người, không phải tốt hơn nhiều so với ở trên hòn đảo nhỏ này sao?"
Vừa rồi Egami Hana đã dùng phép mê hoặc tu luyện nhiều năm của mình, cô ta càng không tiếc lấy phép Tama quý giá ra để phụ trợ thêm.
Tama Zomae là đại yêu quái nổi danh về sắc đẹp tuyệt trần và sự quyến rũ không thể chống lại, phép Tama mê hoặc vô số đàn ông trong thiên hạ, cô ta không tin đối phương có thể giữ được tâm lặng như nữa, có thể kìm giữ được bản thân dưới sự quyến rũ như vậy!
Nhưng một loạt động tác của Egami Hana lại như một con hề nhảy nhót trong mắt Diệp Thành. Anh cười lạnh nột tiếng, lạnh nhạt nói: "Đừng có giở trò này ra. Mục tiêu của tôi là Tengu, nếu cô có thể đưa tư liệu của nó ra thì có lẽ tôi có thể xem xét việc tha mạng cho cô".
Nghe vậy sắc mặt Egami Hana thay đổi, cô ta kinh hãi nhìn Diệp Thành,