“Không, không thể nào!”
Thấy át chủ bài cuối cùng của mình lại bị Diệp Thành chinh phục dễ dàng như vậy, Lâm Bích Lạc hoảng hốt, hai tay không ngừng run rẩy, thất khiếu trào máu, ra sức thở hổn hển.
Ông ta dùng tay nâng đầu gối, cố gắng đứng thẳng lưng. Linh hồn của Karasu Tengu lại dần dần mờ đi, trông có vẻ như chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng Diệp Thành cười khẩy một tiếng, phất tay. Nước biển che kín bầu trời lập tức trút thẳng xuống, bao phủ cơ thể Lâm Bích Lạc.
“Ầm!”
Tất cả người dân sống ở trung tâm thành phố Úc Đảo đều không kìm được ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía bãi biển bạch kim.
“Chuyện gì thế, lẽ nào là quân đội chiến đấu với cướp biển?”
“Tôi nghĩ là động đất, vừa rồi nhà cũng bị lung lay”.
“Hừ! Rõ ràng là sóng thần, mấy người không thấy con sóng khổng lồ lúc trước sao?”
“Cái đó có lẽ là ảo giác thôi, đâu ra con sóng lớn vậy chứ, nếu có thật thì e là chúng ta đã tiêu đời lâu rồi”.
“…”
Đa số người dân thành phố bàn tán xôn xao, có điều dù bọn họ tò mò nhưng cũng chỉ nói qua vài câu, người thật sự quan tâm đến trận chiến bên này vẫn là những người trong giới võ đạo và thuật pháp.
Con sóng khổng lồ gào thét ập xuống, nhấn chìm mọi thứ trên bờ cát trong nháy mắt. Những người đứng quan sát sợ đến mức lùi ra sau liên tục, nhưng lại phát hiện dường như nước biển này có ý thức của nó, nó đánh một vòng trên mặt đất rồi chậm rãi chảy về phía biển trở lại.
“Thế này phải có năng lực khống chế đáng sợ đến mức nào chứ, cứ như xem dòng nước là tay chân mình vậy!”
Đạo trưởng Trường Phong nước mắt giàn giụa, quỳ ở dưới đất khóc lóc đau thương. Với ông ta mà nói, có thể thấy được điều thần kỳ như vậy lúc còn sống đã là không uổng đời này!
“Aaaaa!”
Trong con sóng khổng lồ đang lao nhanh hiện lên hình bóng Karasu Tengu kêu la thảm thiết. Nó không ngừng giãy giụa, vặn vẹo cơ thể, nhưng không chạy thoát được sóng biển hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng hồn bay phách tán hoàn toàn.
Sau đó, một bóng người được nước biển bao bọc nâng lên. Anh búng tay, một làn sóng lập tức đưa thi thể của Lâm Bích Lạc lên. Lúc này, toàn thân ông lão trắng trẻo, mềm mại tựa như mới sinh ra, nhưng đã không còn hơi thở.
Mọi người đều không dám thở mạnh, nhìn Diệp Thành được dòng nước dưới chân đưa đến bờ cát như đi thang máy, bọn họ cuống cuồng quỳ rạp xuống, bày tỏ lòng tôn kính của mình.
Lâm Bích Lạc bị linh hồn của Karasu Tengu nhập, bùng nổ thực lực có thể so với Thần Cảnh, thế mà lại bị Diệp Thành giết chết trong khi anh không chịu chút thương tổn nào. Vậy thì cho dù vị Tiên sư này chưa đạt tới Thần Cảnh cũng không kém là bao.
Vẻ mặt Diệp Thành vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn tới những người xung quanh. Anh chỉ chụp tay vào không trung, sau đó lại thu tay về, tùy ý quăng Egami Hanae không biết đã chạy đi bao xa lên mặt đất.
Người con gái xinh đẹp đó run lẩy bẩy, nhìn trái nhìn phải, sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra được chứ. Cô ta lập tức quỳ xuống đất, la to: “Chủ, chủ nhân, chúc mừng anh chiến thắng trở về!”
Diệp Thành hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Cô định chạy đi đâu”.
Egami Hanae mặt trắng bệch, mắt đảo quanh, định kiếm cớ đối phó. Nhưng Diệp Thành cũng không để ý tới cô ta, ngoắc tay với Aokawa Sayuri nói: “Qua đây”.
Aokawa Sayuri vội tiến lên, quỳ một chân xuống, cung kính thưa: “Chủ nhân có gì sai bảo ạ?”
Diệp Thành nói: “Cho cô ta xem kết cục của kẻ phản bội”.
“Vâng!”
Aokawa Sayuri lập tức gật đầu, giơ roi Long Cốt trong tay lên. Egami Hanae thấy vậy vội vàng dập đầu như giã tỏi, khóc lớn: “Chủ nhân, tôi sai rồi, cầu xin anh cho tôi một cơ hội. Tôi nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt, tôi… tôi rất biết cách hầu hạ đàn ông!”
Nghe thấy lời này, những người phụ nữ đều lộ vẻ khinh