Ông già tên là Tiêu Phúc, đã không còn nhớ tên thật của mình là gì nữa. Tên và họ đều là do lão gia chủ ban cho sau khi lão đi theo nhà họ Tiêu.
Nếu tính tuổi thì lão phải lớn hơn gia chủ Tiêu Nghĩa Tuyệt tới mấy tuổi. Từ năm bảy tuổi, Tiêu Phúc đã tới biệt phủ nhà họ Tiêu làm người hầu, tới giờ cũng đã hơn chín mươi năm, cho dù có xảy ra bao nhiêu phong ba bão táp, triều đại đổi thay, lão vẫn ngồi trên vị trí quản gia của biệt phủ họ Tiêu, chưa từng thay đổi.
Trên giang hồ chẳng hề có câu chuyện về lão, cũng chẳng có mấy ai từng nghe tên lão, bởi lão chưa hề xông pha giang hồ.
Võ nghệ của Tiêu Phúc là do cha của Tiêu Nghĩa Tuyệt ban cho. Tư chất của lão không cao, hơn nữa là người hầu thì cho dù có tài năng thiên bẩm cũng không có tư cách bái vào môn hạ nhà họ Tiêu.
Nhưng Tiêu lão gia chủ năm đó lại luôn âm thầm chỉ bảo cậu thanh niên này. Lúc Tiêu Nghĩa Tuyệt luyện kiếm thì bảo Tiêu Phúc quét sân bên cạnh, còn cố ý đọc ra tiếng mấy bộ tâm pháp, còn đặc biệt sắp xếp cho Tiêu Phúc một nơi ở yên tĩnh để Tiêu Phúc lén tập võ ở đó.
Thiên Vấn kiếm pháp và Bá Tần thần công của nhà họ Tiêu đứng đầu cả Hoa Hạ, hơn nữa cần cù bù thông minh. Cho dù Tiêu Phúc có tư chất bình thường nhưng đến năm ba mươi tuổi cũng được coi là có thành tựu, bước vào Thánh Vực. Sau đó lão lên làm quản gia của biệt thự họ Tiêu, lấy vợ sinh con. Đối với Tiêu Phúc thì đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời lão.
Mấy năm sau Tiêu lão gia chủ qua đời, Tiêu Nghĩa Tuyệt kế thừa gia nghiệp, lão ta liền đồng ý cho con trai của Tiêu Phúc bái vào môn hạ nhà họ Tiêu, trở thành đệ tử chính thức. Đáng tiếc đứa con trai này háo thắng, lúc tầm mười sáu mười bảy tuổi học võ chưa thành đã đấu đá với người ngoài rồi chết, mà vợ Tiêu Phúc cũng bệnh nặng rồi mất không lâu sau đó.
Sau khi mất đi người nhà, sứ mệnh tận trung với nhà họ Tiêu đã trở thành sự gửi gắm về tinh thần và sự theo đuổi cả đời của Tiêu Phúc. Có thể nói là cả đời Tiêu Phúc đều mang ơn nhà họ Tiêu, trung thành trước sau như một.
Thế nên dù lão đã là Võ Thánh đỉnh cao, khó gặp địch thủ trên thế gian này nhưng lão chưa hề bước ra khỏi Yên Kinh nửa bước, mỗi ngày hoặc là ở biệt phủ nhà họ Tiêu chỉ dạy cho đệ tử hoặc nấu các món ăn ngon đa dạng cho thiếu chủ Tiêu Dao.
Nhưng hôm nay lão lại vội vã chạy ra sân sau với vẻ mặt nghiêm túc.
Sân sau ít khi có người lui tới, đặc biệt đằng sau một cánh cửa nhỏ trong góc còn là cấm địa của nhà họ Tiêu, trừ lão quản gia được tin tưởng nhất là Tiêu Phúc ra thì bất kỳ ai xông vào đều chỉ có một kết cục, chết!
Tiêu Phúc lấy ra một cái chìa khóa bằng đồng trong lòng ra mở khóa trên cánh cửa nhỏ, hít sâu một hơi rồi đi vào.
Chỉ đi qua một cái bậc cửa thôi nhưng đối với Tiêu Phúc thì lại giống như đi đến một thế giới mới, ngọn núi giả trông hệt như thật, hoa cỏ um tùm, quan trọng hơn là linh khí trong không khí dày đặc, nồng đậm hơn bên ngoài gấp mười lần!
Linh khí nồng đậm nơi đầy còn nhiều hơn cả linh khí trong biệt thự trên đỉnh núi có đại trận Chuyển Long Thiên Sinh bao trùm, có thể thấy biệt phủ nhà họ Tiêu là nơi ngọa hổ tàng long.
Tiêu Phúc lại không hề đắm chìm trong bữa tiệc linh khí này mà nhanh chóng đi đến cạnh hòn giả sơn cẩn thận gõ ba cái, cung kính nói: "Lão gia, là tôi!"
Mấy giây sau đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên bên trong: "Là A Phúc à, mau vào đi".
Sau đó núi giả này đột nhiên chia làm hai lộ ra một con đường bí mật, Tiêu Phúc liền đi xuống men theo bậc thang. Nơi đây so với bên ngoài tràn đầy linh khí thì cằn cỗi khắc nghiệt như địa ngục, võ sĩ bình thường đừng nói là tu hành ở đây, đến cả sống cũng là điều viển vông.
Ngay cả Tiêu Phúc khi đi được hai bước cũng thấy choáng đầu, vội vàng ngưng thần tĩnh khí dùng Canh Khí bảo vệ quanh thân, thế mới có thể tiếp tục đi được.
Nơi cuối cùng thấp nhất của bậc thang đá là một không gian to như sân bóng đá, phóng mắt nhìn quanh thì chỉ thấy một thứ duy nhất...
Kiếm!
Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm, hoàn toàn không thể đếm được cụ thể có tất cả bao nhiêu thanh kiếm!
Trong những thanh kiếm này, dài có ngắn có, có lành lặn cũng có thanh đã hư hại, có thanh gãy thành hai mảnh, có thanh thần binh dùng những nguyên liệu quý hiếm tạo thành, cũng có thanh kiếm cùn dùng sắt bình thường