Ai có thể ngờ được lúc này, cậu chủ nhà họ Tiêu ở Yên Kinh cũng ngồi ở đại sảnh quán trọ hẻo lánh này?
Nghe quản gia kiểm tra mình, Tiêu Dao cũng không khách sáo, nói: “Theo như tôi quan sát, ít nhất có ba người”.
Tiêu Phúc nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Ba người nào?”
Tiêu Dao không vội mà suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “Người đầu tiên là bang chủ Cái Bang Hồng Đại Phúc”.
Tiêu Phúc gật đầu đáp: “Bang chủ Hồng đã luyện được Hàng Long Thập Bát Chưởng, cho dù không phải quyển hoàn chỉnh nhưng Mã Hoành Đao cũng không thể nào là đối thủ được”.
Tiêu Dao lại nói: “Người thứ hai là ‘Kim Đao Đại Mạc’ Nhâm Ly Phong”.
“Môn chủ Tuyệt Đao Môn ở Mạc Bắc, đương nhiên rất giỏi.
Ông ta chỉ dựa vào Thập Nhị Lộ Trấn Hồn Đao của nhà họ Nhâm là có thể dùng đao thắng kỹ xảo, giết chết Mã Hoành Đao”.
“Người cuối cùng…”, khi Tiêu Dao nhắc đến người đó, nét mặt có vẻ không vui, giọng điệu cũng biến thành khinh thường: “Tinh Hà cư sĩ”.
Nghe vậy, Tiêu Phúc nhạy bén phát hiện ra nỗi căm giận của anh ta, không khỏi cười nói: “Cậu chủ, có vẻ cậu rất bất mãn với Lục Tinh Hà”.
Tiêu Dao nói: “Hừ, đám võ giả tầm thường chưa trải sự đời đều bảo Lục Tinh Hà mới là kẻ giỏi nhất của thế hệ mới.
Nhà họ Tiêu tôi chỉ khiêm tốn mà thôi, bọn họ lại dám không xem tôi ra gì, tôi mới là người đứng đầu võ đạo thế hệ mới!”
Nghe vậy, Tiêu Phúc nhíu mày.
Từ nhỏ đến lớn cậu chủ sống dưới sự chở che của nhà họ Tiêu, chưa bao giờ phải chịu trở ngại, do đó tạo thành tính cách kiêu căng tự đại.
Điều này vô cùng bất lợi cho sự phát triển của cậu ấy trong tương lai.
Lão nói lời sâu xa: “Cậu chủ, thời đại này người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, nơi nào cũng có anh hùng xuất hiện, cậu không nên xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Hơn nữa, cậu cũng sắp kết hôn rồi, về mặt tính cách cũng nên trầm ổn một chút mới tốt”.
Tiêu Dao cười lớn, nói: “Bác Phúc à, bác nói đùa rồi, chỉ là một đứa con gái nhánh thứ của nhà họ Liễu thì có tư cách gì làm vợ của Tiêu Dao tôi chứ.
Tôi nói cưới hỏi đàng hoàng chỉ là vì hồn Thiên Hồ mà thôi.
Đợi đến đêm động phòng tôi có được cô ta, nâng cao tu vi rồi đá cô ta đi, không lẽ nhà họ Liễu lại vì một đứa con gái như vậy mà trở mặt với nhà họ Tiêu hay sao?”
Nghe anh ta nói vậy, sắc mặt của Tiêu Phúc không được dễ coi cho lắm, nhưng lão cũng không nói gì thêm, bởi vì mọi thứ đều do lão âm thầm đồng ý.
Mặc dù phủ Tiêu của nhà họ Tiêu mang danh hiệp nghĩa, nhưng có mấy ai làm được chuyện đứng về phía lẽ phải thay vì đứng về phía người thân chứ.
Ông cụ tuổi già mới có con, cực kỳ nuông chiều cậu ấy.
Cậu chủ đưa ra yêu cầu, lẽ nào Tiêu Phúc có thể nói không được sao?
Ánh mắt Tiêu Phúc buồn bã, cũng không nhắc tới chuyện này nữa mà nói: “Cậu chủ, cậu đoán sai rồi, người thật sự giết chết Mã Hoành Đao là một người khác”.
Tiêu Dao nhướng mày, kinh ngạc hỏi: “Ồ? Lẽ nào trong quán trọ vẫn còn cao thủ?”
Tiêu Phúc gật đầu rồi hơi nghiêng đầu sang, ra hiệu Tiêu Dao nhìn về phía người đàn ông ở bên kia bàn.
Người đó ngồi ngây tại bàn, tay cầm tách trà nhưng lại không uống, thay vào đó là nhìn chằm chằm lá trà, giống như trong đó có đạo lý huyền diệu gì vậy.
Tiêu Dao nhíu chặt mày, anh ta không nhận ra người đàn ông này, càng không biết người đó xuất hiện từ lúc nào.
Ánh mắt Tiêu Phúc hơi nghiêm túc, nhỏ giọng nói: “Sau khi tiếng hét thảm thiết kia vang lên, hắn mới từ trên lầu đi xuống, nhưng cả đại sảnh cũng chỉ có một mình tôi phát hiện ra mà thôi”.
Tiêu Dao kinh ngạc kêu lên: “Lợi hại thế à! Hắn là cao thủ phương nào, sao trước nay tôi chưa từng nghe qua?”
Tiêu Phúc đáp bằng giọng trầm thấp: “Vì đó là người Đảo Quốc”.
“Người Đảo Quốc sao?”, Tiêu Dao biến sắc: “Lẽ nào là Ito Musashi?”
Tiêu Phúc lắc đầu đáp: “Bây giờ kiếm khách Ito đã đạt đến Thần Cảnh, sao lại ngồi cùng những người bình thường được.
Hắn là Uesugi Shuya, đại đệ tử của Ito Musashi.
Năm xưa khi gia chủ và Ito Musashi quyết đấu với nhau, tôi từng gặp hắn.
Bây giờ mấy chục năm không gặp, tu vi của hắn cũng tiến bộ thêm, so sánh với những cao thủ nổi danh từ xưa như Cừu Lăng Vân cũng không thua kém”.
“Lợi hại thế!”, Tiêu Dao giật mình, trong mắt lại hiện vẻ