Yên Kinh, núi Hồng Phong.
Những ngọn núi mọc đầy cây phong, lá phong chuyển sang màu đỏ khi sang thu, toàn bộ ngọn đồi giống như hoa sen đỏ cảnh đẹp tuyệt vời khiến lòng người xao xuyến.
Tất nhiên người bình thường không thể nào có đủ tiền để ở nơi có vẻ đẹp tuyệt vời như thế này, Toàn bộ biệt thự trên núi Hồng Phong chỉ có ba người Tần, Liễu, Từ mới có đủ tư cách ở lại.
Hơn nữa nhà họ Tiêu một mình ở trung tâm thành phố Yên Kinh, nếu không có bốn người của bốn gia tốc lớn này dẫn vào, những người khác ngay cả tư cách lên núi cũng không có
Diệp Thành đứng dưới chân núi Hồng Phong, mà hai người bên cạnh anh là Tần Hồng Sương và Tần Thư Dao.
Về phần hai anh em nhà họ Thẩm với Aokawa Sayuri căn bản không hề có tư cách đến nơi này, chỉ có thể chờ ở khách sạn.
Đứng ở bên cạnh Diệp Thành, Tần Hồng Sương có tâm tình rất tốt, giống như một cô học sinh vỗ tay cười nói: “Núi này phong cảnh rất đẹp, đến mùa thu thì càng đẹp hơn, hay là cậu sau này mua một căn biệt thự rồi ở lại đây luôn đi”.
Diệp Thành thản nhiên lắc đầu nói: “Tôi sẽ không ở lại đây quá lâu”.
Anh đến Yên Kinh chỉ để xem Tiêu Nghĩa Tuyệt quyết đấu với Ito Musashi, chờ việc này qua đi phải chuẩn bị ngưng kết Kim Đan, đâu có thời gian để kéo dài ở Yên Kinh.
Nghe được lời này, trong mắt Tần Hồng Sương hiện lên một tia buồn bã, chỉ là sau đó lại nở một nụ cười tươi, nói: “chúng ta lên trên đi, buổi tiệc của nhà họ Liễu sắp bắt đầu rồi”.
Rất nhanh mọi người đã đến bên ngoài trang viên của nhà họ Liễu, hai người Tần Hồng Sương với Tần Thư Dao là khách quen thường xuyên đến nơi này, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng Diệp Thành mới tới cũng chỉ có thể chờ các cô đi thông báo đăng kí mới có thể vào.
Đối với chuyện này Diệp Thành cũng chẳng quan tâm, nếu anh thật sự muốn đi vào cho dù trang viên nhà họ Liễu này có Thần Cảnh bảo vệ cũng có thể mạnh mẽ xông vào.
Chỉ là anh cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ ngẩng đầu nhìn lên biệt thự đang sáng đèn, yên lặng dùng thần niệm thăm dò tìm kiếm Liễu Băng Dao.
Chỉ là ngay sau đó, ở xung quang liền vang lên tiếng cười nhạo không kiêng nể gì:
Nhìn kìa, ở kia có một tên ăn mày kìa”.
“Quần áo của anh ta thế kia làm sao lên được núi Hồng Phong nhỉ?”
“Không chừng là một tên trộm đến kiếm ăn đấy!”
“….”
Diệp Thành thản nhiên đánh mắt nhìn qua, nhìn thấy hơn chục người cả phụ nữ với đàn ông, đều ăn mặc vô cùng xa hoa lộng lẫy, sắc mặt vô cùng kiêu ngạo.
Chỉ là nhìn đáng vẻ bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, liền có thể đoán được những người này rất giàu có, nhưng cũng chỉ là đám con cháu của gia tộc nhị lưu ở Yên Kinh, lúc này cười nhạo Diệp Thành, tìm kiếm chút ít sự ưu việt của bản thân ở đây mà thôi.
Diệp Thành cũng lười để ý đến đám ruồi muỗi vo ve này, tuy rằng mọi người gần như bằng tuổi nhau, nhưng anh đã trải qua hai đời người, vượt qua dằng dặc mấy trăm nghìn năm, làm sao phải so đo với mấy con kiến hôi cơ chứ? Nếu thật sự cảm thấy phiền phức thì tùy tiện đập chết là được.
Nhìn thấy đối phương thản nhiên cười nhìn về phía này, dường như là đang chọc tức mình, đám nam thanh nữ tú này nhất thời không hài lòng, một người cầm đầu bước lên phía trước nói: “Này, thằng nhóc nghèo kia, có biết núi Hồng Phong này là địa điểm nào không mà dám đến đây, biết điều thì mau chóng rời khỏi đây bằng không thì tôi gọi bảo vệ đuổi cậu bây giờ đấy!”
Người này vóc người cao gầy, diện mạo cũng rất đẹp trai, trên mặt lộ ra khí thế hung ác, cứ như thế hai tay ôm trước ngực đứng trước mặt Diệp Thành, chỉ thiếu có mấy chứ treo trên ngực “tôi đến khiêu khích đấy” mà thôi.
Diệp Thành nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Xem ra anh muốn bị ăn đòn rồi”.
Lời này vừa nói ra, bên kia nhất thời phát ra từng trận cười đùa, trong đó có một cô gái trang điểm diêm dúa nhíu mày, lớn tiếng nói: “Dương An, cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi!”
Dương An chính là tên vừa mới tiến lên khiêu khích, gia tộc của hắn ta ở Yên Kinh cũng coi như là gia tộc hạng hai