Danh tiếng của Diệp Thành đã có chút vang dội trong giới võ đạo Hoa Hạ.
Tuy rằng vẫn chưa có một danh hiệu nổi bật, nhưng từ khi Diệp Thành xuất thế đến khi nổi danh tiêu tốn quá ít thời gian, mà thành tựu thì quá khủng, căn bản không một ai có đủ thân phận phù hợp để tặng cho anh một danh hiệu.
Cho dù cậu chủ Đường Môn – Đường Tông Trạch gặp anh thì cũng phải khom lưng.
Dù tuổi hai người xấp xỉ nhưng trong giới võ đạo, kẻ mạnh là vua, đừng nói là Đường Tông Trạch, dù là bố của hắn – Đường Sĩ Hưng thì cũng phải vái lạy.
Nhưng khi lưng khom được một nửa, hắn bỗng nhận được một sức mạnh vô hình, không thể bái lạy được nữa.
Đường Tông Trạch ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thành lắc đầu, hắn lập tức hiểu ra, vội ngồi thẳng lên, chắp tay, xấu hổ nói: “Là do Tông Trạch vô tri mà đắc tội cao nhân, xin hãy tha lỗi!”
Diệp Thành tùy tiện phất tay giống như đang đuổi chó, thản nhiên nói: “Đi thôi!”
Đường Tông Trạch cúi đầu khom lưng, sau khi đẩy đám người ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Dương An mới tiến lên, nhíu mày trách móc: “Anh Đường, không phải anh đã đồng ý giúp tôi làm tên họ Diệp kia bẽ mặt à? Sao lại khách sáo với tên đó dữ vậy?”
Trong giọng nói Dương An mang theo sự khó chịu nhưng vẻ mặt Đường Tông Trạch vẫn nghiêm nghị, hắn nói: “Anh Dương, Diệp Thành này không phải người thường, anh tuyệt đối không được đắc tội anh ta, nếu không sẽ có tai họa về sau!”
Nghe nói như thế, toàn thân Dương An run lên, gã ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thành, trong lòng lại kinh ngạc: “Chẳng lẽ Tần Thư Ngọc vừa mới cảnh cáo Đường Tông Trạch?”
Thân là cô cả nhà họ Tần, thân phận Tần Thư Ngọc hơn hẳn gã, câu trêu chọc vừa rồi là hành động quá đáng nhất của gã.
Nếu lại làm thêm việc gì nữa, chọc giận đối phương thì kẻ xui xẻo là gã.
“Chẳng lẽ thằng nhóc kia là khách quý của nhà họ Tần?”.
Dương An nghĩ hoài không ra, theo gã, dù mà quần áo hay khí chất, tên họ Diệp kia tuyệt đối không phải là người thuộc tầng lớp thượng lưu, biết chút võ mèo cào thì làm gì được?
Nhưng dù gã nghĩ thế nào, có ngọn núi nhà họ Tần đè ép, gã không dám ra tay lần nữa, chỉ có thể bực bội đứng nhìn.
Cuối cùng, ông cụ nhà họ Liễu cũng xuất hiện.
Tuy tuổi đã cao, tóc đã bạc nhưng vẻ ngoài vẫn mặt hồng hào khỏe khoắn, dù không có dấu hiệu nào của việc tập võ hay tu pháp nhưng ông ta khỏe mạnh như thế thì sống mười, hai chục năm nữa cũng không thành vấn đề.
Tần Hồng Sương vội phất tay với Tần Thư Ngọc và Diệp Thành, ra hiệu cho hai người qua đó, đợi sau khi cả hai tới gần, bà ấy mới cười giới thiệu: “Ông Liễu, đây là cháu gái của tôi – Tần Thư Ngọc, trước đây ông từng gặp vài lần rồi!”
Tần Thư Ngọc tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Diệp Thành mà bây giờ lại vô cùng căng thẳng, cô ta dùng âm lượng còn nhỏ hơn tiếng muỗi vo ve nói: “Chào, chào ông Liễu!
Ông cụ Liễu cười ha hả: “Ngoan, ngoan lắm! Thư Ngọc càng ngày càng xinh đẹp! đúng là xứng đôi với Nhược Trần nhà tôi!”
“A, ha ha!”
Tần Thư Ngọc gượng cười vài cái, cô ta chẳng hề có chút thiện cảm nào với loại người ngoài mặt mỉm cười, bên trong nham hiểm như Nhược Trần nhưng làm ông cụ Liễu mất mặt cũng không tốt nên chỉ có thể gượng cười cho qua.
Tần Hồng Sương cũng vội đổi đề tài: “Ông Liễu, đây là Diệp Thành, là… ừ… Là chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, một thanh niên tài tuấn và rất có tiềm lực!”
Nói xong, bà ấy quay sang Diệp Thành, gọi anh như đang gọi con cháu của mình: “Diệp Thành, mau qua đây chào hỏi ông Liễu!”
Diệp Thành cũng không cẩn trọng như Tần Thư Ngọc mà ánh mắt anh bình thản, không kiêu ngạo không hèn nhát: “Ông Liễu!”
Hành động này khiến Tần Thư Ngọc vô cùng tức giận trong lòng.
Tại sao Diệp Thành lại có thể bình tĩnh như vậy? Đây chính là gia chủ nhà họ Liễu, quyền cao chức trọng tương đương ông nội cô ta.
Nói cô ta giận Diệp Thành thì không