Cùng lúc giọng nói trong trẻo ấy vang lên, Bé Ngốc chạy từ nhà sau ra.
Nhìn thấy thi thể đầy đất, cô bé lập tức bị dọa sợ ngây người, theo bản năng muốn chạy tới bên cạnh Bạch Triển Kỳ.
Khóe mắt Bạch Triển Kỳ hằn lên tơ máu, mắt như muốn nứt toác ra, hô lên: “Bé Ngốc, mau chạy đi!”
Nhưng tốc độ của một đứa trẻ sao có thể bì được với Võ Thánh đỉnh cao? Uesugi Shuya chỉ lướt người đã đến trước mặt Bé Ngốc, bóp cổ cô bé, cười gằn hỏi Bạch Triển Kỳ: “Con gái ông sao?”
Bạch Triển Kỳ căm tức đến nỗi nôn ra máu, quát lớn: “Cậu thả nó ra!”
Trong mắt Uesugi Shuya ánh lên vẻ đã hiểu, cất tiếng: “Tôi có thể tha cho nó, chỉ cần ông nói ra nơi cất giấu Tinh Tà kiếm phổ”.
Cơ thể Bạch Triển Kỳ run rẩy kịch liệt, sắp sửa buột miệng nói ra địa điểm đó, nhưng rồi lại miễn cưỡng kìm nén cảm xúc của mình, cắn chặt răng không nói.
“Không nói sao? Vậy thì đứng đó nhìn tôi bóp chết con gái ông đi”.
Uesugi Shuya từ từ siết ngón tay lại, Bé Ngốc bị siết chặt đến mức trợn mắt trắng dã, sức giãy giụa càng lúc càng yếu dần.
Bạch Triển Kỳ bổ nhào tới muốn cứu con gái nhưng lại bị một kiếm đánh ngã, người bị đạp dưới đất không động đậy được.
“Bé Ngốc, Bé Ngốc!”
Bạch Triển Kỳ kêu gào khản cả giọng, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng hoàn toàn không thấy được con gái mình.
Uesugi Shuya lạnh giọng nói: “Lần cuối tôi đếm đến năm, nếu ông còn không nói thì đợi nhặt xác con gái ông đi!”
“Năm!”
“Bốn!”
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Bạch Triển Kỳ tuyệt vọng nhắm mắt lại, thế nhưng ngay lúc này…
“Soạt!”
Mọi người chỉ cảm giác được có một cơn gió thổi qua đại sảnh, chốc lát sau, Bạch Triển Kỳ và Bé Ngốc đã biến mất khỏi bàn tay của Uesugi Shuya.
“Cô bé ngốc, không sao chứ?”
Trong khi mọi người ngạc nhiên, Diệp Thành lại giống như chỉ mới làm một việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu Bé Ngốc, thấy cô bé gật đầu thì mới nhún vai, để bố con họ đoàn tụ.
Bạch Triển Kỳ ôm chặt lấy con gái mình, nước mắt chực trào.
Trong mắt Uesugi Shuya lóe lên vẻ kiêng kị, bởi vì vừa rồi hắn không nhìn thấy rõ tốc độ của người này.
Hắn không khỏi đặt tay lên chuôi kiếm lần nữa, lạnh lùng cất tiếng: “Cậu là ai?”
Diệp Thành hoàn toàn không để ý đến Uesugi Shuya mà đi thẳng đến chỗ La Bằng, nhỏ một giọt máu vào khóe miệng hơi hé mở của hắn ta.
Lúc này, Diệp Thành mang cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, mỗi một giọt máu đều chứa lượng lớn linh khí hệ thủy tinh khiết, mà linh khí hệ thủy lại hỗ trợ làm dịu và chữa trị vết thương tốt nhất.
Vì vậy chỉ mấy giây sau, La Bằng chợt mở mắt ra, thở hổn hển, bật người đứng thẳng dậy.
Đám đông đứng xung quanh lập tức kinh ngạc há hốc miệng.
Ai cũng nhìn ra La Bằng đã bước một chân xuống âm tào địa phủ, thế mà không ngờ lại được Diệp Thành cứu sống dễ dàng như vậy!
Uesugi Shuya bị người khác phớt lờ rất bực bội, song đến khi hắn nhìn thấy thủ đoạn của Diệp Thành thì lại ngẩn ra, ánh mắt đầy tham vọng.
Hắn đột ngột rút kiếm chỉ vào Diệp Thành, nói: “Nhãi ranh, tôi không biết cậu là ai, nhưng nếu cậu chịu quy thuận tôi…”
Nào ngờ Diệp Thành vẫn không để ý đến hắn, lại đi về phía Cố Tam Nương, hỏi: “Cô gái, võ công của cô là học từ ai vậy?”
Mặc dù Cố Tam Nương trông có vẻ già dặn, xét tuổi tác cũng đủ để làm mẹ của Diệp Thành, nhưng anh lại gọi một tiếng “cô gái” mà không hề có áp lực nào.
Với thân phận Tiên Đế của Diệp Thành thì toàn bộ người trên Địa Cầu đều là hậu bối của anh.
Cố Tam Nương sững sờ, nhưng nghĩ đến thân pháp như ma quỷ của người kia, cô ta cũng không dị nghị gì với cách gọi “cô gái”, lên tiếng trả lời: “Đó là, là tôi tự học”.
Diệp Thành gật đầu đáp: “Hóa ra là vậy.
Nếu tôi đoán không lầm thì hẳn là cô nóng lòng muốn thành công trong thời gian ngắn mà liên tục tu luyện nhiều loại công pháp võ đạo kém cỏi, kết quả làm rối loạn kinh mạch khí huyết, cuối cùng phá hoại cơ thể mới thành ra bộ dạng này”.
Nghe đến đây, Cố Tam Nương khẽ biến sắc, xưng hô với Diệp Thành cũng thoáng chốc thay đổi: “Tiền bối, có phải người có cách trị khỏi bệnh cho tôi không?”
Khó trách cô ta