Đối mặt với câu hỏi của Diệp Thành, Lục Tinh Hà hoàn toàn sững sờ, nhưng tuy đầu không suy nghĩ kịp nhưng anh ta vẫn gật đầu như giã tỏi, cao giọng nói: "Muốn!"
Đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, cứ như người đói khát sẽ chảy nước bọt khi nhìn thấy bánh mì vậy.
Thấy Diệp Tiên sư nói muốn đưa Tinh Tà kiếm phổ cho mình, Lục Tinh Hà biết rõ rằng anh sẽ đưa ra điều kiện khó khăn nhưng vẫn không hề chùn bước, đồng ý đã rồi tính sau.
Nghe vậy Diệp Thành cười khẽ một tiếng, tiện tay vứt Tinh Tà kiếm phổ qua.
Lục Tinh Hà tiếp gọn nó, vẻ mặt ngạc nhiên.
Anh ta không màng đến hình tượng mà cắn mạnh mình một cái, phát hiện thực sự rất đau thì mới kinh ngạc kêu lên: "Diệp Tiên sư, chẳng lẽ anh...cứ tặng thứ quý giá cho tôi như thế này sao?"
Nghe vậy Diệp Thành thấy rất buồn cười, cái thứ này anh đâu có coi là bảo bối quý giá gì đâu cơ chứ?
Nhưng nghĩ đến tình hình của các võ sĩ trên Trái Đất hiện nay, anh vẫn cố nén tiếng cười lại, trầm giọng nói: "Tất nhiên không phải, tôi muốn anh phải chuyên tâm tu hành kể từ hôm nay, sau khi bước vào Thần Cảnh tự lập ra môn phái riêng của mình thì thờ Tinh Tà lão nhân làm sư tổ".
Nghe vậy Lục Tinh Hà lập tức kích động tới nỗi quỳ xuống, nói: "Tôi sẽ tuân theo ý chỉ của Diệp Tiên sư, từ hôm nay tôi sẽ là đệ tử của Tinh Tà lão nhân.
Nếu có cơ may chạm được đến Thần Cảnh thì chắc chắn sẽ lập ra Tinh Tà Kiếm Phái, làm rạng danh Tinh Tà lão nhân!"
Diệp Thành mỉm cười, nói: "Yên tâm, đừng nói là Thần Cảnh, mười năm sau thì Huyền Tiên cũng không thành vấn đề".
Nói đến đây anh cũng không quan tâm tới vẻ mặt của những người xung quanh mà tiếp tục nói: "Qua mấy năm nữa, Trái Đất này sẽ có một sự thay đổi.
Đến lúc đó thì anh chắc chắn phải nắm chắc cơ hội hoàn thành lời dặn dò của Tinh Tà lão nhân".
"Nội dung dặn dò đã được ghi hết trên kiếm phổ rồi, nhưng anh chỉ có thể tự xem, tuyệt đối không được nói cho ai khác!"
"Rõ!"
Lục Tinh Hà vội vàng gật đầu đồng ý, lúc này anh ta đã kích động tới nỗi nước mắt lưng tròng, cung kính quỳ lạy rồi nói: "Kể từ hôm nay, nếu Diệp Tiên sư có lệnh gì thì tôi đây chắc chắn sẽ dốc hết sức mình!"
Anh không đồng ý cũng không phản đối lời Lục Tinh Hà, nhưng vẫn gật đầu rồi giơ thanh kiếm Tru Tinh trong tay lên, nói: "Nhưng bảo bối này và cả những bảo bối quý giá trong động phủ đều phải thuộc về tôi".
"Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi".
Tất nhiên Lục Tinh Hà không hề có ý kiến gì với lời nói của Diệp Thành, đôi bên đều vui.
Còn Diệp Thành, sau khi giúp Tinh Tà lão nhân tìm được người có duyên thì liền thản nhiên đi lấy những thứ mà mình có hứng thú, coi như là thù lao.
Chắc ngay cả Tinh Tà lão nhân cũng không ngờ được động phủ mình vất vả tìm được lại thành công dẫn đến "người có duyên", thế mà người đó lại không hề coi trọng Tinh Tà kiếm phổ quý giá nhất.
Bàn giao "hậu sự" của Tinh Tà lão nhân xong, tâm trạng Diệp Thành rất tốt, anh chắp hai tay sau lưng rồi đánh giá kỹ lưỡng động phủ của Tinh Tà lão nhân.
Aokawa Sayuri luôn trung thành với anh nghe xong lời anh nói thì liền bắt đầu giúp chủ nhân tìm kiếm các bảo vật quý giá, nhưng cô ta tìm một lúc lâu mà chẳng tìm được gì, không khỏi phàn nàn: "Chủ nhân, động phủ của Huyền Tiên mà có tiếng không có miếng, trừ một quyển Tinh Tà kiếm phổ ra thì chẳng có gì cả.
Những bảo vật quý giá mà chủ nhân muốn tôi chẳng tìm thấy được cái nào".
"Ha ha, không phát hiện ra vì tu vi của cô quá yếu đấy.
Tu luyện cho tốt hai công pháp mà tôi dạy đi, tôi bảo đảm không tới năm năm cô có thể đạt được đến trình độ như Tinh Tà lão nhân".
Nghe vậy sắc mặt ba người kia thay đổi, cho dù là Aokawa Sayuri vô cùng trung thành với Diệp Thành cũng không khỏi hỏi: "Chủ, chủ nhân, anh nói thật sao?"
Aokawa Sakura thì hừ lạnh một tiếng, cười khinh bỉ: "Nói vậy cũng chỉ có thể lừa cô chị ngây thơ của tôi thôi".
Hai người họ đều cảm thấy không thể tin được, đây cũng là chuyện bình thường, bởi trên thế giới này ngay cả Thần Cảnh còn cực kỳ hiếm có, nói chi là Huyền Tiên ở trên Thần Cảnh?
Nhưng so với hai cô gái thì