Sau khi dứt khoát bày tỏ thái độ, Tham Lang nhìn xung quanh thì phát hiện không ai có ý phản đối, liền tiếp tục giải thích:
"Mọi người cảm thấy Diệp Thành đáng sợ nhất ở điểm nào? Cảnh giới mạnh mẽ vô cùng, không biết rốt cuộc là Võ Thánh hay là Võ Thần của cậu ta? Thái độ nghé con không sợ cọp của cậu ta, ngay cả Ito Musashi cũng dám khiêu chiến? Hay là...cậu ta tu cả pháp thuật và võ đạo mà lại có ngộ tính tuyệt vời tới nỗi tinh thông cả hai?"
"Tôi nghĩ rằng đều không phải, điều đáng sợ nhất của cậu ta chính là tuổi tác của cậu ta! Diệp Thành năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi, hai mươi ba tuổi đấy! Cho dù tập võ tu pháp thuật từ bé, liệu có mấy ai có thể đạt được đến cảnh giới của cậu ta bây giờ?"
Ông ta hỏi như vậy nhưng lại nhìn Tần Sương.
Tần Sương từng là đệ tử trên danh nghĩa của Tiêu Nghĩa Tuyệt, biết rõ quá khứ của Kiếm Thần như lòng bàn tay.
Tần Sương suy nghĩ một lúc, bình tĩnh nói: "Tiêu Nghĩa Tuyệt bảy tuổi học kiếm, mười bốn tuổi đạt được thành tựu, nhưng năm hai mươi ba tuổi cũng chỉ là đại sư võ đạo mà thôi".
Nghe vậy sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Trước đó họ cũng cảm thấy Diệp Thành không lợi hại mấy.
Tuy Thần Cảnh rất giỏi, nghe danh có thể địch lại cả một quốc gia.
Thế nhưng Hoa Hạ là một nước lớn, xưng hùng phương Đông, tất nhiên không sợ một Thần Cảnh nhỏ nhoi.
Buồn cười là Ito Musashi huênh hoang vênh váo, còn mơ mộng chinh phục được giới võ đạo Hoa Hạ, nếu lão thực sự ra tay thì e là còn không biết chết thế nào.
Khoan nói đến Tiêu Nghĩa Tuyệt trấn giữ Yên Kinh, chỉ riêng bốn Võ Thánh trong Long Đằng muốn giết lão ta thì cũng là chuyện nắm chắc dễ dàng.
Họ chỉ cần câu giờ chỗ Ito Musashi một khoảng thời gian cho Tham Lang phóng cấm chú ra, cho dù là Thần Cảnh cũng phải chết!
Thế nên các cán bộ cao cấp trong Long Đằng cho dù nghe nói Diệp Thành giết được Võ Thánh Ito Musashi thì cũng chẳng hề coi trọng, nhưng hôm nay Tham Lang đã chỉ ra điểm này họ mới kinh ngạc phát hiện, sự đáng sợ của người thanh niên tên Diệp Thành này không hề thua kém Tiêu Nghĩa Tuyệt!
"Trẻ như thế mà đã có thể giết được Thần Cảnh, nếu cho cậu ta thêm mấy chục nữa thì e là sẽ đạt đến cảnh giới Huyền Tiên không biết chừng?"
"Hơn nữa cậu ta đã lấy được Tinh Tà kiếm phổ.
Có được thứ này thì cho dù là võ sĩ ngu dốt không có thiên phú đến đâu cũng có thể vươn tới đỉnh cao.
Với thiên phú của Diệp Thành thì không chừng có thể trở thành một Tinh Tà lão nhân tiếp theo".
"Một thiên tài như vậy may mà là của Hoa Hạ chúng ta, nếu không cho dù là khiến giới võ đạo quốc tế bất mãn thì cũng phải diệt tận gốc!"
"...."
Mọi người bàn tán xôn cao, cơ bản đã đồng ý với luận điểm "không thể đối địch" của Tham Lang.
Thấy tình hình như vậy, Tham Lang gật đầu, nói: "Nếu đã như vậy thì tôi đề nghị nên để Thượng tá Đường tới trao đổi với Diệp Thành, dù sao thì hai bên cũng là người quen..."
Nhưng lần này ông ta còn chưa nói xong thì Tần Sương đã ngắt lời.
Ánh mắt Tần Sương rất đỗi hiền từ và cả tự hào: "Không, tôi sẽ đích thân đến trao đổi với cậu ấy".
Lúc bên ngoài đang nổi lên sóng gió, Diệp Thành lại đang ung dung ngồi trong căn phòng đá tiến hành kế hoạch luyện Kim Đan.
Tuy vẻ ngoài trông anh rất thoải mái nhưng thực ra trong lòng vẫn hơi sốt ruột, bởi thời quan quá gấp.
Hôn lễ của Liễu Băng Dao tổ chức vào một tháng sau.
Tuy anh vẫn chưa hiểu rõ lòng mình, nhưng anh chắc chắn phải quay về.
Đối với việc luyện hóa Kim Đan thì một tháng quả thật là quá ngắn ngủi, cho dù anh là Tiên Đế, cộng thêm cả những tri thức cả kiếp trước nữa thì vẫn hơi không đủ dùng.
"Nếu thời gian đã gấp như vậy thì phải nhanh chóng ra tay thôi".
Diệp Thành đã quyết định xong, anh sẽ dùng lõi cây bạch dương này làm chủ thể, lần lượt tưới vào linh khí được lấy ra từ kiếm Ô Mộc và Trúc Thanh Hư, dùng các bảo bối quý giá làm vật dẫn để trợ giúp linh khí hệ Thủy tẩm bổ thân thể Hải Hoàng Lưu Ly của anh, luyện thành một Kim Đan có song hệ linh