"Bé Ngốc, Bé Ngốc, con bé..."
Bạch Triển Kỳ khóc không thành tiếng, ông ta cứ lắp bắp mãi mới kể được ra.
Thì ra không lâu sau khi Diệp Thành đi, lời nguyền trên người Bé Ngốc đột nhiên bộc phát khiến cô bé nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Bạch Triển Kỳ chạy khắp các bệnh viện lớn ở Yên Kinh, cũng đã tìm tới các đại sư pháp thuật, thậm chí còn mời Tham Lang đích thân đến khám.
Kết quả là chẳng có ích gì, chỉ có mỗi Tham Lang trước khi đi nói với ông ta rằng thứ lời nguyền này rất có cả năng liên quan tới quỷ hút máu vô cùng nổi danh ở Âu Mễ.
Bạch Triển Kỳ đang trong cơn tuyệt vọng liền nghĩ đến Diệp Thành.
Thực lực mà đối phương thể hiện ra vào ngày hôm đó đã khiến Bạch Triển Kỳ tin phục.
Có một khoảng thời gian Long Đằng không tìm thấy Diệp Thành, Đường Thi Vũ cứ thi thoảng lại tới quán trọ Bằng Lai hy vọng có thể gặp được anh.
Kết quả là hôm nay cô ta lại bị Liễu Nhược Trần đưa người đến bao vây ở quán trọ Bằng Lai này...
"Quỷ hút máu sao...", Diệp Thành nhíu mày, ánh mắt anh như đã hiểu rõ, anh nói: "Mau dẫn tôi đi xem!"
Nói rồi anh kéo Bạch Triển Kỳ và Đường Thi Vũ đi ra sân sau, nhưng ngay lúc này Liễu Nhược Trần lại đi lên trước gằn giọng quát: "Đợi đã!"
Sát khí lóe qua trong mắt Diệp Thành: "Hửm?"
Liễu Nhược Trần thấy thế thì không khỏi lui về sau hai bước, nhưng rất nhanh thôi hắn đã nghĩ đến hôn ước giữa nhà họ Liễu và nhà họ Tiêu, thế là có thêm dũng khí, đắc ý nói: "Diệp Thành, anh đưa ông già này đi tôi cũng không quan tâm, nhưng Thi Vũ là vợ chưa cưới của tôi, anh..."
"Tôi không phải là vợ chưa cưới của anh!"
Hắn còn chưa nói xong thì Đường Thi Vũ đã vội vã ngắt lời, cô ta trốn sau lưng Diệp Thành, nhìn Liễu Nhược Trần với ánh mắt thù địch.
Liễu Nhược Trần thấy thế thì mặt co giật, trầm giọng nói: "Diệp Thành, tôi biết anh rất giỏi võ, ngay cả Kiếm Hào của Đảo Quốc cũng bại dưới tay anh, nhưng...nơi đây là Yên Kinh!"
"Tứ đại gia tộc trong Yên Kinh có quyền lực che trời, thứ thấp kém như anh cũng dám huênh hoang ở đây sao?"
"Lần trước anh đánh vỡ xương bánh chè của tôi, món nợ này tôi còn chưa tính với anh đâu, nhưng nếu lần này anh làm phiền tôi và vợ chưa cưới nói chuyện thì...
Hừ, nhà họ Liễu chúng tôi giờ đã liên hôn với nhà họ Tiêu rồi, anh mà còn huênh hoang là Tiêu Nghĩa Tuyệt sẽ đến xử lý anh đấy!"
"Bốp!"
Một tiếng bốp vang lên, Diệp Thành tát một cái vào mặt Liễu Nhược Trần khiến cằm hắn trật khớp, miệng toàn là máu, ngã rạp trên mặt đất.
Thấy thế thì mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Diệp Thành quả đúng là ngông cuồng huênh hoang, đây là cậu cả nhà họ Liễu thuộc một trong tứ đại gia tộc đấy!
Cái tát này của anh đồng nghĩa với việc tát vào mặt nhà họ Liễu, những hậu quả dẫn đến sau đó quả thật là không thể nào tưởng tượng được.
"Diệp Thành, anh!"
Mắt Liễu Nhược Trần đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thành, lửa giận trong lòng gần như xộc thẳng lên đỉnh đầu, hắn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thành.
Chết tiệt thật, rõ ràng hắn đã nhắc đến tên của Tiêu Nghĩa Tuyệt tồi mà sao Diệp Thành vẫn hống hách như vậy?
Ánh sáng lạnh lẽo lướt qua trong mắt Diệp Thành, anh nói: "Anh là người bắt Liễu Băng Dao đi đúng không?"
Lúc này Liễu Nhược Trần cũng tức điên lên rồi, tức đến nỗi trở nên to gan, cái gì cũng dám làm.
Hắn tức tối nói: "Đúng vậy, chính là tôi đấy, anh dám làm gì hả? Anh có thể làm được gì hả! Giờ em họ của tôi sắp gả cho cậu cả nhà họ Tiêu rồi, ha ha ha ha ha, chắc chắn anh sẽ bị cắm sừng rồi!"
"A!"
Một tiếng rắc giòn tan vang lên, đôi chân của Liễu Nhược Trần bị giẫm nát.
Diệp Thành lạnh lùng nói: "Tôi tất nhiên sẽ có biện pháp bên chỗ Liễu Băng Dao, nhưng anh thì...phải chết".
Vừa dứt lời thì sát ý lạnh lẽo đã bộc phát ra khiến Liễu Nhược Trần gần như nghẹt thở, cái tên Diệp Thành khốn kiếp này, anh ta vừa mới nói gì cơ?
Diệp Thành bước đi như gió, chỉ thoáng cái đã giẫm lên tứ chi của Liễu Nhược Trần.
Tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, Liễu Nhược Trần ban đầu còn có thể kêu la ra thành tiếng, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực rên rỉ.
Lúc này hắn đã vô cùng hiểu rõ ý mà Diệp Thành muốn biểu đạt, tên này, tên này muốn giết hắn!
Sau khi giẫm nát tứ chi của Liễu Nhược Trần, Diệp Thành hoàn toàn