Diệp Thành hít mắt, anh lạnh nhạt quan sát Tần Sương.
Dáng vẻ vui mừng của đối phương hiển nhiên không phải là giả vờ, vậy tại sao ông ta lại như vậy chứ? Đừng nói là đang cảm thán giới võ đạo Hoa Hạ lại có thêm một đấng anh tài đấy nhé.
Thấy vẻ mặt của Diệp Thành, Tần Sương hình như cũng nhận ra mình đã thất lễ, liền hắng giọng hai tiếng rồi nói: "Khụ khụ, thất lễ rồi.
Diệp Võ Thần, trở lại vấn đề chính nhé, cậu có thể giao Liễu Nhược Trần cho Long Đằng chúng tôi không?"
Diệp Thành nghe vậy thì sắc mặt tối sầm xuống: "Hửm?"
Tần Sương vội vàng phất tay, nói: "Diệp Võ Thần đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý định bao che, chỉ là tên này cấu kết với Huyết Minh.
Nghe báo cáo của Thượng tá Đường thì có lẽ nhà họ Liễu đã giúp đỡ Hắc Y giáo chủ thứ tám trốn tránh tai mắt của chúng tôi để lẻn vào Hoa Hạ".
"Chúng tôi phải thẩm vấn chúng để tra ra Huyết Minh rốt cuộc có bao nhiêu người đã lẻn vào Hoa Hạ, càng phải tra rõ...rốt cuộc chỉ có mình Liễu Nhược Trần phục tùng Huyết Minh hay là cả nhà họ Liễu đều có liên quan đến việc này.
Chuyện này rất hệ trọng, mong Diệp Tiên sư châm chước cho.
Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá đắt vì tội mà hắn đã gây ra!"
Nghe vậy Diệp Thành trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Tuy anh luôn đứng ở trên nhìn xuống chúng sinh nhưng anh vẫn có tình cảm đối với đất nước của mình, tất nhiên anh sẽ không hành động theo cảm tính đối với vấn đề an toàn của Hoa Hạ.
Thấy anh gật đầu, Tần Sương cũng thở ra một hơi thật dài.
Ông ta phất tay, một đội binh lính mặc đồ vũ trang toàn thân liền đi từ ngoài cửa vào, đội này do Phá Quân dẫn đầu, họ nhanh chóng áp giải Liễu Nhược Trần đi.
Lúc này Tần Sương mới quay người lại cười nói với Diệp Thành: "Diệp Võ Thần lần này giết Arthur, bắt được Liễu Nhược Trần, có thể nói đã lập công lớn cho Hoa Hạ, Long Đằng chúng tôi chân thành mời cậu..."
Ông ta còn chưa nói xong Diệp Thành đã phất tay, nói: "Tôi đã hiểu ý của Thượng tướng Tần, nhưng lúc này tôi vẫn chưa thể cho ông câu trả lời được".
Nói tới đây anh ngẩng đầu lên nhìn vào sảnh trong, nói: "Phải cứu được Bé Ngốc trước cái đã..."
Ở sảnh trong có năm người đang đứng, lần lượt là Diệp Thành, Aokawa Sayuri, Bạch Triển, Đường Thi Vũ và Tần Sương.
Còn Lục Tinh Hà và Aokawa Sakura thì không để họ vào, vì không gian trong này không lớn.
Bé Ngốc đang nằm trên giường, cơ thể vốn tràn đầy sức sống thanh xuân giờ đã gầy trơ xương như que củi, cứ như là đã bị hút hết tất cả máu đi vậy, có thể nhìn thấy mạch máu xanh nổi gồ lên rõ ràng trên cơ thể cô bé.
Diệp Thành nhíu mày, anh đưa một luồng linh khí chữa trị hệ Thủy vào khiến cô bé ho hai cái, mở bừng mắt ra.
"Bé Ngốc!"
Bạch Triển Kỳ mừng rỡ kêu to, ánh mắt tràn ngập hy vọng.
Mấy ngày nay ông ta đã tìm khắp những danh y của Yên Kinh nhưng không ai có thể cứu được con gái tỉnh dậy, nhưng Diệp Thành vừa nhấc tay đã làm được ngay.
Trong cơn kích động, ông ta định quỳ xuống: "Đa tạ Diệp Võ Thần..."
Nhưng ông ta còn chưa kịp làm thì Diệp Thành đã nhấc ngón tay lên, một luồng khí vô hình kéo ông ta lên.
Anh nhíu mày, nói: "Rắc rối lớn đấy".
Mọi người đều sửng sốt, cho dù đối mặt với ảnh ảo của Huyết Ma thì Diệp Võ Thần cũng nghênh ngang kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, nhưng lúc này anh lại nói ra bốn từ "rắc rối lớn đấy", vậy thì lời nguyền này đáng sợ đến mức nào cơ chứ.
Đôi mắt Bạch Triển Kỳ ánh lên sự thất vọng, mặt ông ta trắng bệch, liền mất bình tĩnh: "Diệp Võ Thần, anh hãy cứu con gái tôi, xin anh hãy cứu con gái tôi, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh, tôi sẽ..."
Diệp Thành phất tay ra hiệu cho ông ta yên lặng, anh lạnh nhạt nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cô bé".
Nghe vậy Bạch Triển Kỳ liền quỳ rạp xuống đất, ông ta thấy gánh nặng ngàn cân đè nặng trên trái tim mình đã biến mất tăm, khuôn mặt ông ta toàn là nước mắt vui mừng.
"Khụ khụ".
Bé Ngốc ho hai tiếng, Diệp Thành liền quay đầu lại xem.
Cô bé dựa vào đầu giường, gầy trơ xương.
Lúc thấy Diệp Thành đôi mắt cô bé ánh lên sự vui mừng, cánh tay cô bé khẽ run