Thấy Aokawa Sayuri tiến lên, mấy người kia hơi kinh ngạc, sau đó hai mắt sáng rực.
Aokawa Sayuri thật sự rất đẹp, nếu không cô ta cũng không thể trở thành minh tinh nổi tiếng của Đảo Quốc, mà bây giờ, cô ta đã tiến vào Thánh Vực, các phương diện của cơ thể càng đạt tới độ hoàn mỹ, khí chất trở nên linh động tự nhiên khiến cho mấy người chỉ toàn thấy đám con gái tối ngày trang điểm vừa dày vừa đậm rất tán thưởng, có vài người còn huýt sáo ngay tại chỗ.
Mặt những cô gái khác tỏ ra khinh thường.
“Hừ, năng lực không có mà còn cua được cô bồ xinh đáo để nhờ!”
“Còn gọi chủ nhân nữa đấy, ai biết họ chơi trò gì sau lưng!”
“Xì, đối mặt với cậu Dương mà lại đẩy cô bạn gái ra để gánh thay, loại đàn ông này xứng đáng ế cả đời!”
“…”
Mấy cô gái đều nghị luận, trong lời nói, trừ mấy ý châm chọc Diệp Thành thì còn bao nhiêu ẩn ý sâu xa, dù sao họ cũng trang điểm mà, sao so được với mặt mộc của người ta.
Dương An cũng nhướng mày, cười nhộn nhạo: “Ơ, người đẹp à, em ở cạnh thằng nhóc này đúng là lãng phí, anh thấy bắt đầu từ hôm nay, em cũng gọi anh chủ nhân đi!”
“Đáng chết!”
Aokawa Sayuri thấy thế thì trợn mắt khinh miệt, trong lòng bốc lên lửa giận, vung tay một cái, roi Long Cốt đã nằm trong lòng bàn tay.
Dương An thấy vậy, chẳng những không sợ hãi mà còn cười lớn: “Mọi người đã thấy nữ vương cầm roi da chưa, chẳng lẽ trong mấy lần em chơi với Diệp Thành thì em đều là chủ nhân à?”
Aokawa Sayuri nghe thấy mấy lời bỉ ổi này thì tức tới mức cả người phát run, cô ta quát một tiếng, roi Long Cốt trong tay mạnh mẽ quất một cái.
“Bốp…”
Nếu dùng roi này đánh toàn lực thì cũng đủ khiến loại như Dương An thành thịt nát nhưng Aokawa Sayuri là người thận trọng.
Cô ta không biết chủ nhân có muốn mình giết tên này không nên mới nương tay, quất đứt hai gân chân Dương An khiến gã phải quỳ rạp xuống đất.
“A...”
Dương An rú lên một tiếng long trời lở đất, thử cử động hai cổ chân, cơn đau lập tức ập tới: “Chân của tôi...
chân của tôi!”
Sắc mặt Aokawa Sayuri lạnh như băng, cô ta lạnh giọng quát: “Đây là kết cục của kẻ nói năng lỗ mãng với chủ nhân của tôi!”
Những người khác hít một hơi lạnh, bố của Dương An là Dương Lão Thất, tài sản của ông ta ở Yên Kinh cũng đủ để nâng lên thành gia tộc hạng hai ở Yên Kinh, quan trọng là… Dương Lão Thất rất cưng đứa con trai này, từng có một cậu ấm của gia tộc hạng ba đạp Dương An một cái, ông ta đã làm cả gia tộc đó táng gia bại sản, thảm hại chạy ra khỏi Yên Kinh.
Tần Thư Hoàn thấy cảnh này, trong lòng mừng tầm, ngoại mặt lại tỏ ra kinh ngạc: “Ôi cha, Diệp Thành, anh làm gì vậy, sao đánh người mà không biết chừng mực tế hả… thế này là gây họa rồi!”
Nghe cậu ta nói thế, Aokawa Sayuri biến sắc, cô ta không muốn vì mình mà khiến chủ nhân rước lấy phiền toái, nên lập tức quay đầu nhìn Diệp Thành.
Tần Thư Hoàn còn đổ thêm dầu vào lửa: “Người đẹp, cô cũng đừng mong dựa vào chủ nhân của cô, có bản lĩnh hơn nữa, ở chỗ khác thì chắc ổn nhưng ở Yên Kinh, còn là tại núi Hồng Phong này thì anh ta hoàn toàn chẳng là cái thá gì!”
Những người khác cũng ồn ào nhao nhao nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô hành động mà không suy nghĩ, có biết mình đã gây ra bao nhiêu phiền phức không?”
“Mau quỳ xuống nhận lỗi với cậu Dương đi, nếu không… ha ha!”
“Quỳ xuống nhận lỗi sao đủ, tôi thấy cô vẫn nên dùng cơ thể để làm lễ vật xin lỗi đi!”
“…”
Mỗi một câu nói đều khiến Aokawa Sayuri vừa thẹn vừa giận, gương mặt đỏ bừng, nhưng cô ta không dám tùy tiện ra tay, sợ sẽ mang tới rắc rối cho chủ nhân.
Trong mắt Dương An hiện lên tia tàn nhẫn, gã lớn tiếng quát mắng: “Con khốn! giờ biết sợ rồi sao? Nếu ông không tìm mấy thằng to con thay nhau “chơi” mày thì tao không phải họ Dương