Diệp Thành đứng trong sân biệt phủ nhà họ Tiêu, anh đứng thẳng ngạo nghễ mà tám Võ Thánh – mỗi người chiếm cứ một phương, tạo thành một vòng trần pháp hình nửa vòng tròn, vây Diệp Thành ở giữa.
Lúc này, Diệp Thành như mặt trời được các vệ tinh vây quanh.
Mà sáu người còn lại của Thương Long Thất Kiếm, ai cũng tự ra tay, mở từ pháp trận bảo vệ biệt phủ, ngăn cách chiến trường của mấy người Diệp Thành với bên ngoại, tạo thành một không gian riêng để cuộc chiến của chín cường giả này không lan ra bên ngoài biệt phủ nhà họ Tiêu.
Nhìn vào sân, mọi người bàn tán:”Mấy người đoán xem, cuối cùng ai sẽ thắng?”
“Tên họ Diệp kia thua chắc, Thái Cực Bát Quái Công của Trường Hư Đạo Trưởng đã tu luyện tới đỉnh phong.
Chính Thái Thượng Trưởng lão của Võ Đang chúng tôi cũng cảm thán, suy đoán là trong vòng hai mươi năm, ông ta có thể sẽ đột phá Thần Cảnh!”
“Tôi thấy bác Phúc cũng chẳng cần ra tay đâu, chỉ dựa vào bảy vị Võ Thánh cũng đủ hành chết thằng Diệp Thành kia rồi!”, Tiêu Dao ở cạnh nói, trong mắt đầy thù hằn.
Mấy đệ tử trẻ của môn phái lớn khác đều gật đầu.
Trên thực tế, đa số mọi người đều nghĩ như vậy.
Dù gì đám người kia chưa từng nhìn thấy sự lợi hại của Võ Thần, càng không biết Diệp Thành đã mạnh hơn Thần Cảnh bình thường bao nhiêu rồi.
“Diệp Thành chết chắc rồi!”
Rất nhiều võ sĩ có danh và uy tín của thế hệ trước không nhịn được mà cảm thán, người này có thể coi như là ngôi sao mới sáng nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ, tiếc là quá xuất sắc nổi bật.
Nếu biết giấu tài thì khoảng hai mươi năm sau, họ sẽ có một Tiêu Nghĩa Tuyệt khác.
Mà ngay lúc này, trong sân, tình hình chiến đấu đã vô cùng căng thẳng.
“Các người cùng lên hết đi, đừng để từng người lên, phí thời gian lắm!”, Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, trên mặt là sự thản nhiên, thậm chí anh còn ngáp một cái, dáng vẻ nhàn nhã vô cùng.
“Can đảm thật! Để bản tôn lĩnh giáo tuyệt thế thần công của Diệp Võ Thần đi!”
Nhậm Ly Phong thay đổi sắc mặt, hừ lạnh một tiếng.
Dù ông ta cũng xuất thân từ Mạc Bắc cực lạnh nhưng lại để mái tóc ngắn, gương mặt tục tằng, trên người mặc quần áo bằng vải lanh, giống một người đàn ông lực lưỡng đô con.
Đao khí đầy người lại dâng cao tận trời giống như Thiên Đao tuyệt thế.
Là môn chủ Tuyệt Đao Môn, thực lực Nhậm Ly Phong đã tăng tới Thánh Vực đỉnh phong.
Xuất thân của ông ta thấp nhưng thanh Kim Đao trong tay là bá đạo vô song.
Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng từng khen ông ta: “Một thanh Kim Đao, dẹp yên thiên hạ, hoành hành Mạc Bắc chẳng lưu chi”, thực lực người này thế nào thì cũng dễ đoán.
Mọi người thấy thanh Kim Đao của Nhậm Ly Phong chĩa vào giữa không trung, ông ta khẽ quát: “Xem đao!”
Trong giây lát, Thập Nhị Đao gia truyền của nhà họ Nhậm bùng nổ, trăm tia đao khí như tấm lụa trời màu trắng, tuy dài không quá một mét nhưng phát ra hào quang, mỗi một tia sáng đủ để đánh nát đá, chém nát vàng, vô cùng uy lực.
Đao khí mênh mông tung hoành ngang dọc, dù là Võ Thánh thì cũng không dám đối đầu trực diện với nó.
Nhiều đao khí như mưa đánh vào trên người Diệp Thành, khi cách Diệp Thành còn ba mét thì chúng như đụng vào một vách tường vô hình, bị hất văng ra.
Một tia, hai tia… hơn trăm tia đao khí không thể đột phá Canh khí hộ thể của anh.
Thấy cảnh này, nhiều võ sĩ không nhịn được mà nhíu mày, cảm thấy chấn động vì chân khí hùng hậu của anh.
“Bây giờ mới thú vị chứ, tiếp đây!”
Nhậm Ly Phong quát lớn một tiếng, trên mặt không chút biểu cảm tức giận mà ông ta còn tỏ ra vui sướng, cười lớn tiếng.
Gần trăm ánh đao do Nhậm Ly Phong vung lên hợp lại thành một, biến thành một vòng đao màu bạc như mặt trăng tròn trên trời, sáng trong thanh khiết, vô cùng lộng lẫy.
“Chém!”
Nhậm Ly Phong vung Kim Đao,vòng đao bay lên, xé trời lao tới, như mang theo một vòng tròn màu bạc bên ngoài, xé rách hư không.
Từ đó cũng có thể sự sắc bén của nó, thậm chí còn có chút khí thế sấm sét của Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Pháp.
Mọi người thấy thế thì đều hoảng sợ.
Chỉ dựa vào một thanh đao kia, Nhậm Ly Phong đúng là không thẹn với lời khen của Kiếm thần.
Dù Canh khí hộ thể mạnh hơn đi nữa thì Diệp Thành cũng không chịu nổi sự sắc bén của vòng đao.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, đòn tấn công đáng sợ kia chỉ đổi lại một cái búng tay của Diệp Thành.
“Keng…”
Vòng đao như ánh trăng lại bị một cái búng tay của