Học giả áo trắng ngồi thiền, vẻ mặt lạnh nhạt, hai mắt sâu hoắm như cái giếng sâu không thấy đáy.
Xung quanh lão có vô số thanh kiếm ở bên cạnh, cho dù mọi người ở đây chưa từng vào kiếm mộ, nhưng cũng biết chủ nhân của những thanh kiếm này đều là vong hồn dưới kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Có nhiều người biết hàng, không nhịn được mà nhỏ giọng nói:
“Kiếm Chu Nhan, bội kiếm năm đó của Xích Phát ma nữ, cô ta tuy rằng vô cùng xinh đẹp, nhưng lại ghen tỵ với người khác, chuyên lột da của những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cuối cùng bị ông lão Tiêu ra tay chém giết bên cạnh Kính Hồ”.
“Đó là kiếm Lăng Tiêu, năm đó do thiếu trang chủ Hàn Lăng Tiêu của Tạo Kiếm sơn trang chế tạo, cũng nắm giữ thần kiếm tung hoành thiên hạ, nhưng cuối cùng Tạo Kiếm sơn trang không giữ được bản tâm, vào thời điểm quốc gia gặp nguy nan đã đầu hàng Đảo Quốc, cuối cùng bị ông lão Tiêu tự mình đến cửa diệt cả nhà”.
“Hai thanh kiếm này là Tử Điện và Thanh Sương, chính là danh kiếm thượng cổ, đáng tiếc hai vợ chồng Tử Dương Tử và Thanh Hà Tử rơi vào ma đạo, ông lão Tiêu đại chiến với họ một ngày một đêm, cuối cùng ngay cả nước ở sông Thương Lan cũng bị nhiễm đỏ mới giết được họ”.
“…”
Một nhóm người bàn tán sôi nổi, trong lời nói tràn đầy sự ngưỡng mộ và sùng bái đối với Kiếm Thần, ngay cả Phật sống Lãng Nhật và đám người Chiến Lang Vương cũng nhẹ nhàng cúi đầu để bày tỏ sự thành kính với vị kiếm khách huyền thoại này.
“Ông Tiêu, chúng ta đã hơn bốn mươi năm không gặp rồi, ông càng ngày càng cao thâm khó dò đấy”.
Joyce khẽ thở dài, đồng tử hơi co rụt lại.
Bốn mươi năm trước khi hắn nhìn thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt, Tiêu Nghĩa Tuyệt giống như Ỷ Thiên kiếm, ngạo nghễ mà đứng trên đỉnh cao chót vót, nhưng vẫn có thể thấy được thực lực sâu cạn.
Nhưng hôm nay gặp lại, Joyce chỉ cảm thấy Tiêu Nghĩa Tuyệt bây giờ giống như biển cả, không có điểm cuối.
“Hai mươi năm đối với tôi chỉ là một cái phất tay mà thôi”.
Tiêu Nghĩa Tuyệt vẻ mặt lạnh nhạt, đột nhiên mở hai mắt, ánh mắt như ngôi sao lấp lóe nhìn xuống toàn bộ Hoa Sơn, nhìn chung quanh ngạo nghễ nói: “Diệp Thành, tôi chờ đợi đã lâu, xin hãy hiện thân quyết chiến một trận đi”.
Vừa nói xong, Tiêu Nghĩa Tuyệt đứng dậy, lão ta vừa mới ngồi yên nhắm mắt lại, uy thế tựa như bị che đậy, làm cho người ta cảm thấy chỉ là một nhà triết học yếu ớt.
Nhưng lúc này đứng dậy lão ta lại giống như thần kiếm ra khỏi vỏ, uy thế lộ ra thậm chí làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cho dù là Tần Tư Long, ông cụ Liễu hay là rất nhiều con cháu của các gia tộc hạng hai hạng ba đều cảm thấy sợ hãi.
Những người mạnh mẽ khác trong thế giới ngầm cũng nhìn chằm chằm lặng lẽ chờ đợi trận chiến này.
Cuộc chiến nghìn năm có một sắp bắt đầu…
Ở bên kia, trên một đỉnh núi khác, người nhà họ Tiêu cùng với người của Long Đằng cũng đang thảo luận kịch liệt về trận chiến này.
Trong đó lo lắng nhất chính là Tiêu Dao, anh ta lo lắng di một vòng xung quanh, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Bác Phúc, trận quyết chiến này, bác cảm thấy ai là người thắng cuối cùng?”
Anh ta vừa nói ra lời này, đám người Long Đằng ở phía sau cũng nghểnh tai lên, Tiêu Phúc dù sao cũng là quản gia của Tiêu Nghĩa Tuyệt, nếu nói thiên hạ này ai hiểu rõ kiếm thần nhất, thì đó chính là lão.
Hơn nữa người này cũng đã giao thủ qua với Diệp Thành, lời lão nói cũng có giá trị nhất định để tham khảo.
Nghe thấy câu hỏi của cậu chủ, Tiêu Phúc thở dài: “Theo sự suy đoán của ông chủ, tu vi của Diệp Thành là trời sinh, là tiên nhân chuyển thế, hoặc là bản thân cậu ta trong quá trình phục hồi linh khí đã thức tỉnh ký ức nào đó.
Thiếu niên bình thường tầm hai mươi tuổi đều nóng nảy nhiệt huyết, nào có giống Diệp Thành dùng thái độ lạnh nhạt như vậy nhìn xuống chúng sinh cơ chứ? Sức mạnh có thể truyền lại cho người khác, nhưng tâm cảnh không thể nào giả mạo được.
Đối mặt với kẻ đáng sợ như thế này, ai biết được trong tay cậu ta còn có bao nhiêu con bài chưa lật đây?”
Đám người nhà họ Tiêu đứng sau hai người cùng với rất nhiều đệ tử Long Đằng, bao gồm Tần Sương, Đường Thi Vũ, Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang và những người khác đều vô cùng căng thẳng.
Mặc dù mọi người không nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều ủng hộ Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Tiêu Nghĩa Tuyệt là cột chống trời của nhà họ Tiêu thậm chí là toàn bộ giới võ đạo Hoa Hạ, nếu lão ngã xuống, không biết dẫn tới bao nhiêu nguy cơ.
“Bố, bố nhất định phải thắng đấy, giẫm Diệp Thành chết tiệt kia xuống dưới chân!” Tiêu Dao nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm cầu nguyện…
Ngay lúc này, ở phía dưới chân núi truyền đến một tiếng động lớn.
Diệp Thành đến rồi!.
Ủng hộ chính chủ vào ngay == trù mtruyện.
c o m ==
Ngay sau đó, Phật sống