Lúc cả thế giới đang nổi lên sóng gió vì Diệp Thành thì anh đã đưa theo các cô gái tới biệt thự trên núi Hồng Phong.
Tuy ngôi biệt thự này là của nhà họ Tần nhưng lúc này Diệp Thành giàu cỡ nào chứ, anh đã đưa tiền cho nhà họ Tần từ lâu rồi, đồng thời anh cũng thu mua hết mấy căn biệt thự bên cạnh.
Đám hầu gái của Diệp Thành cười tươi đến tận nơi mua nhà, đồng thời còn trả giá gấp hai lần thậm chí là gấp ba lần so với giá thị trường, thương lượng rất thuận lợi.
Hơn nữa người nhà họ Liễu và người nhà họ Từ đã sợ mất mật từ lâu, nào dám nói không cơ chứ?
Cho dù nhà họ Tần coi thường chuyện này, nhưng cuối cùng thì Tần Sương truyền tải ý định của Long Đằng, cho dù thế lực của nhà họ Tần có lớn đến đâu thì cũng đâu dám nói không với lệnh của chính phủ Hoa Hạ chứ? Hơn nữa giờ địa vị của nhà họ Tần rất nguy khốn, nếu cứ cắn răng chống đỡ thì không cần Diệp Thành ra tay, những gia tộc lớn muốn nịnh nọt người mạnh nhất Hoa Hạ bây giờ này sẽ bắt tay lại để lật đổ nhà họ Tần!
Cuối cùng, cả núi Hồng Phong đã đứng tên Diệp Thành.
"Tiểu Thành, mẹ thấy các con cứ mua nhà mãi, thậm chí mua luôn cả núi Hồng Phong, con định làm gì à?".
Tần Hồng Sương mở to mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.
Diệp Thành cười híp mắt, nói: "Tất nhiên là để tổ chức hôn lễ".
"Cái gì?"
Tần Hồng Sương trợn to mắt, không dám tin: "Là Liễu Băng Dao sao? Hay là hai cô hầu gái của con, hay con thích cô chủ nhà nào rồi?"
Biểu hiện lúc này của bà ấy giống như tất cả những bà mẹ khác, vui mừng tính toán đủ mọi thứ, nhưng lại không hề phát hiện nụ cười trên mặt ba cô gái kia.
"Là hôn lễ của mẹ và bố".
Một câu nói rất đột ngột khiến Tần Hồng Sương giật bắn mình, nói với giọng không thể tin được: "Chuyện này là sao vậy?"
Diệp Thành cười kéo lấy tay Tần Hồng Sương: "Mẹ, trước đây không phải mẹ đã nói với con, năm đó khi mẹ ở bên bố bị cả nhà họ Tần phản đối, đám người của nhà họ Diệp cũng sợ nên không nhận hai người, cuối cùng hai người chỉ có thể tự uống rượu giao bôi rồi coi như kết hôn rồi sao?"
"Bây giờ con sẽ bổ sung lại cho bố mẹ một hôn lễ, hơn nữa còn phải thật hoàng tráng rình rang, là hôn lễ lớn nhất cả Hoa Hạ thậm chí là cả thế giới!"
Nghe vậy, mặt Tần Hồng Sương đỏ lên.
Bà ấy vốn là một người mạnh mẽ, hiếm khi bày ra dáng vẻ yếu đuối mong manh, thế nên lúc này đám người Liễu Băng Dao thấy thế thì liên tục kêu lên kích động.
"Ý, ý bố con thì sao?"
Tần Hồng Sương đỏ hết cả mặt, hai ngón tay không ngừng xoắn lại vào nhau, vẻ mặt vừa mong chờ vừa sợ hãi: "Đã bao nhiêu năm không gặp rồi, mẹ cũng trở thành một bà già rồi, cũng không biết ông ấy có còn thích mẹ nữa không".
Diệp Thành mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ quên là trước đó con đã nói với mẹ rồi sao.
Hồi con còn nhỏ bố cứ khóc gọi trong mơ suốt, lúc nào cũng gọi Hồng Sương đấy..."
"Tên nhóc thối, vừa tới đã nghe thấy con bịa đặt lung tung về bố".
Lời Diệp Thành bị ngắt, anh lè lưỡi rồi trốn sau lưng Tần Hồng Sương cười nói: "Mẹ ơi, bố đến rồi, mẹ mau tới đoàn tụ với bố đi, đừng để bố dạy bảo con nữa".
Nói rồi anh bật cười ha hả, chuồn đi với ba cô gái, thế là trong cả căn biệt thự chỉ còn lại đôi vợ chồng đã hai mươi mấy năm không gặp này.
Trước đây nhà họ Tần đã cho người đi tìm Diệp Niệm với ý đồ khống chế ông ấy, nhưng Diệp Thành sớm đã dùng bùa chú bảo vệ cho ông bố của mình, lại thêm cả bây giờ ba tỉnh Hoa Đông đã thống nhất về một mối, anh vừa truyền lệnh xuống là người nhà họ Tần không thể nào ra tay được.
Thế nên cho đến bây giờ Diệp Niệm mới tới Yên Kinh đoàn tụ với vợ mình, hai người gặp mặt mà không thốt nổi nên lời, chỉ ôm chặt lấy nhau, nước mắt đầy mặt...
Đam Mỹ Hài
Diệp Thành nấp ở góc tối thấy thế thì nở nụ cười hài lòng.
Một người thà đổ máu chứ không đổ lệ như anh, không biết vì sao mà vành mắt đã ướt đẫm.
Rất nhanh sau đó, tin hai người tổ chức đám cưới đã truyền khắp cả Yên Kinh.
Nhất thời, cả đất nước chấn động!
Không chỉ các thế gia võ đạo, môn phái hay