Chứng kiến cảnh này, người đàn ông đứng bên cạnh Khổng Nguyên Vĩ, từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười không lên tiếng, bỗng lóe lên vẻ vui mừng trong ánh mắt, vội vàng tiến lên nói: “Diệp Tiên sư, tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm, nói thế nào cậu chủ Khổng cũng là người mà ông cụ Khổng…”
Người đàn ông này khoảng hai mươi mấy tuổi, khí thế hơn người, vừa mới đứng ra đã có người tiết lộ thân phận của hắn: cậu chủ nhà họ Ngụy - Ngụy Á Long.
Chính hắn đã dẫn Khổng Nguyên Vĩ tới đây.
Trước kia Ngụy Á Long thờ ơ đứng ngoài quan sát, hả hê trên nỗi đau của người khác.
Bây giờ thấy Khổng Nguyên Vĩ gặp rắc rối, làm lớn chuyện lên lại càng vui đến mức không kìm chế được.
Bề ngoài là đứng ra khuyên giải, nhưng thật ra lại muốn khơi dậy mâu thuẫn giữa nhà họ Khổng và Diệp Thành.
Kết quả, không đợi Ngụy Á Long nói xong, Diệp Thành đã hừ lên một tiếng, phất tay áo: “Anh đã có nghĩa khí như vậy thì quỳ cùng anh ta đi”.
Một sức mạnh to lớn áp xuống người Ngụy Á Long, đè hắn quỳ xuống bên cạnh Khổng Nguyên Vĩ, cùng nhau mất mặt với cậu chủ nhà họ Khổng kia.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều im lặng, không ai ngờ sẽ có kết quả thế này.
Diệp Thành ra tay tàn nhẫn, không hề kiêng dè điều gì, quả thật còn ngang ngược và quyết đoán hơn cả nhà họ Trình ở tỉnh Tô Nam!
“Đó chính là khí phách của Diệp Tiên sư, không nói gì mà đã ra tay!”
Không biết có bao nhiêu người cảm thấy khiếp hãi, các cô gái thì nhìn về phía Diệp Thành với ánh mắt lấp lánh.
Từ xưa đến nay, con gái luôn sùng bái kẻ mạnh, mà Diệp Thành chắc chắn đã cho thấy sức mạnh siêu phàm.
Quay lại Tamlinh247.com đọc tiếp nhé!!
Giờ phút này, ở nơi đây chỉ còn lại tiếng rống giận điên cuồng của Khổng Nguyên Vĩ đang quỳ dưới đất: “Họ Diệp kia, mày đừng tưởng mình có chút bản lĩnh mà không biết trời cao đất dày! Võ Thánh là cái thá gì trước nhà họ Khổng tao chứ? Ngay cả tư cách vào cửa nhà họ Khổng tao cũng không có.
Mày dám hại tao phải quỳ, cứ đợi nhà họ Khổng của tao tới đây xé nát mày ra đi!”
Diệp Thành không đổi sắc mặt, chỉ hờ hững đáp lại một câu: “Tôi đợi đây”.
Sau đó anh chắp tay sau lưng, khoan thai đi về phía bàn ăn, tiếp tục kéo Tào Hinh Toàn chọn món.
Cuối cùng chỉ còn lại đám người Phùng Sơn Hà đứng tại chỗ, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Cùng lúc ấy, trong khách sạn nào đó ở tỉnh Tô Bắc, một ông già ăn vận cao quý và một thanh niên nho nhã ngồi đối diện nhau, cùng thưởng trà, đánh cờ.
Ông già đó lại là ông cụ Thẩm - Thẩm Thiên Minh!
Thẩm Thiên Minh vừa đánh cờ vừa cười nói: “Gia Minh à, thành ý của nhà họ Khổng các cậu, ông già tôi xin nhận.
Nhưng Diệp Tiên sư là Cửu Thiên Thần Vương, nhà họ Thẩm nhỏ bé như chúng tôi không thể lay chuyển được”.
Khổng Gia Minh thì lại cung kính cười đáp: “Ông cụ Thẩm cứ đùa, ai mà không biết nhà họ Thẩm các ông là gia tộc đầu tiên đi theo Diệp Tiên sư.
Cậu Thẩm Hàn Lâm nhà ông còn là một trong những thuộc hạ được cậu ta xem trọng, giúp nhà họ Khổng chúng tôi truyền đạt sự tôn kính với cậu ta chắc chắn không phải chuyện gì khó”.
Thẩm Thiên Minh cười nói: “Chuyện này không dễ đâu.
Trước kia, ông cụ nhà họ Từ ở Yên Kinh cũng gọi điện thoại nhờ tôi, nói hết lời hay ý đẹp, bảo tôi nhất định phải thay ông ấy chuyển lời xin lỗi tới Diệp Tiên sư”.
Nói đến đây, ông ấy vuốt râu, khẽ cười nói: “Diệp Tiên sư bận rộn trăm nghìn việc, ông già tôi cũng lớn tuổi rồi, e rằng không truyền đạt được nhiều tin tức như vậy, phải làm sao đây?”
“Lão cáo già này!”
Khổng Gia Minh thầm mắng một câu, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm nhường cười cười.
Dù sao nhà họ Thẩm cũng là gia tộc gần gũi với Diệp Thành nhất, những người đến sau như bọn họ muốn móc nối quan hệ chỉ đành cúi đầu cầu trợ người khác.
Anh ta đang định lên tiếng thì bỗng nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc.
“Sao vậy?”
Thẩm Thiên Minh hơi nghi hoặc, nhíu mày lại, toát ra khí thế oai nghiêm.
Người bình thường đứng trước mặt ông ấy đã sớm bị khí thế đó làm cho run người khiếp sợ.
“Không có gì, đứa em trai không nên thân của tôi lại gây họa ở Tô Bắc rồi”, Khổng Gia Minh thở dài.
“Ồ, cậu hai nhà họ Khổng đúng không? Tôi từng nghe qua”, với chuyện này, Thẩm Thiên Minh chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Ông ấy rất tán thưởng Khổng Gia Minh, nhưng không có nghĩa cũng xem trọng Khổng Nguyên Vĩ.
Ngược lại, cả đời Thẩm Thiên Minh ghét nhất là loại người ỷ vào gia thế, ngang ngược không kiêng dè ai như Khổng Nguyên Vĩ.
Tiếc rằng đây là chuyện nội bộ của nhà họ Khổng, ông ấy cũng không tiện