Lưu Bộ Phàm vừa nói rất hùng hồn vừa cố ý vô tình nhìn Tạ Yên Nhiên.
Quả nhiên nhìn thấy đôi mắt đẹp của Tạ Yên Nhiên sáng lên, Lưu Bộ Phàm liền hiểu rõ, biết rằng cô gái xinh đẹp lạnh lùng này không phải là người chịu để bản thân mình tầm thường không nổi trội.
Chỉ cần có cơ hội bày trước mặt cô ta thì chắc chắn cô ta sẽ nắm lấy không hề do dự.
"Khuôn mặt và khí chất của cô gái này vượt xa những người mẫu nổi tiếng kia.
Hì hì, mình không thể nào bỏ qua cơ hội này được".
Lưu Bộ Phàm đã có tính toán hết trong lòng, còn người bạn trai bên cạnh Tạ Yên Nhiên thì Lưu Bộ Phàm chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, anh ta chẳng hề có cảm giác uy hiếp chút nào.
Rất nhanh sau đó, đám người Đinh Lương Tài cũng đã đi ra, nhưng nhanh chóng bị ngợp trước kiến thức uyên thâm của Lưu Bộ Phàm.
Dù sao Đinh Lương Tài luôn bế quan tập võ, không hiểu chuyện chốn hào môn lắm, càng không hiểu về chuyện trong giới giải trí.
Anh ta có thể ngồi lên chức vụ Phó chủ tịch hoàn toàn là nhờ quan hệ với Diệp Thành và thực lực của chính bản thân.
Lưu Bộ Phàm nghĩ rằng mình cao sang lắm, nhưng lại không biết Diệp Thành đã sớm nhìn thấu anh ta rồi.
Tuy nhà anh ta cũng có chút quyền lực nhưng phần lớn đều bị thổi phồng lên, thậm chí cậu chủ Thạch mà anh ta quen biết cũng chưa chắc đã dựa dẫm vào được.
Nhưng đám người Đinh Lương Tài không nhận ra được, bởi cử chỉ của Lưu Bộ Phàm giống hệt như một cậu chủ nhà quyền thế.
Cuối cùng, họ vẫn đồng hành cùng nhau...
Mọi người lên du thuyền Phú Quý Hoàn thì liền chấn động trước chiếc du thuyền xa hoa có biệt danh là Viên ngọc của đảo Cảng này.
Cho dù gia thế Đinh Lương Tài và Tạ Yên Nhiên không tầm thường thì cũng chưa từng nhìn thấy du thuyền nào xa hoa đến vậy.
Chỉ mỗi giá của chiếc du thuyền này thôi ít nhất cũng phải hơn một tỷ tệ.
"Đi theo tôi đi, tôi đưa mọi người đến sảnh tiệc", đôi mắt Lưu Bộ Phàm xẹt qua sự đắc ý, đưa mọi người đi tới đại sảnh.
Đi dọc đường, dù trời đã tối, gió đêm hiu lạnh nhưng trên boong thuyền vẫn có không ít cô gái xinh đẹp mặc bikini nghịch nước trong hồ bơi.
Ai nấy đều xinh đẹp mỹ miều, chân dài eo thon, cơ thể mảnh mai.
Thấy đám người đi qua, họ nhao nhao tạo dáng quyến rũ.
"Họ đều là các người mẫu mới tới đây dự tiệc.
Nếu mọi người thích thì có thể chơi đùa, chỉ cần có thể vào được tiệc rượu thì họ đều sẽ vui vẻ lao vào vòng tay của mọi người", Lưu Bộ Phàm nói như điều đương nhiên: "Thậm chí nếu muốn hẹn tối muộn cũng không vấn đề gì".
Tiệc rượu mà đạo diễn Thạch nổi tiếng tổ chức mời rất nhiều tỷ phú và ngôi sao nổi tiếng ở đảo Cảng và cả đại lục, người bình thường không thể vào được.
Những người mẫu nhỏ hiển nhiên là không có tư cách để vào, thế nên đều mua vé thuyền trước rồi đợi trên boong tàu, xem có cậu chủ nhà giàu nào đến tham gia bữa tiệc đem họ vào không.
Họ trả giá bằng cách bán cơ thể mình để có được cơ hội đổi đời.
Tạ Yên Nhiên thấy cảnh này thì tầm mắt hoa lên, hiển nhiên là cô ta cũng từng làm chuyện như thế này.
Lưu Bộ Phàm nhìn Diệp Thành nhưng lại thấy anh vô cùng lạnh nhạt bình tĩnh, cứ như là đã quá quen với thứ cám dỗ tầm thường này, liền không khỏi thấy hơi kinh ngạc.
Nhưng anh ta không quan tâm, cái thứ quê mùa không biết ở đâu chui ra như tên Diệp Thành này sao có thể sánh được với cậu chủ Lưu ở Yên Kinh như anh ta chứ?
Quả nhiên trước sảnh tiệc có một cánh cửa đóng chặt, có người canh trước cửa.
Lưu Bộ Phàm có thể đi thẳng vào, nhưng đám người Diệp Thành bị chặn lại.
"Dựa vào đâu chứ? Vé vào của này của chúng tôi không vào được sao?", Đinh Lương Tài không phục, hỏi.
"Rất xin lỗi thưa anh.
Vé của anh chỉ là vé du thuyền, muốn vào bữa tiệc phải có thư mời đặc biệt".
Tiếp tân đứng trước cửa mặc đồ vest, thân hình cao to nói.
ngôn tình sủng
Đinh Lương Tài đỏ bừng cả mặt.
Lúc anh ta nhận lấy thư mời từ chỗ nhà họ Kỷ thì không hề đi nghe ngóng kỹ càng, kết quả chỉ lấy vé lên thuyền mà quên đem thư mời, gây ra trò cười này.
Lưu Bộ Phàm đứng bên cạnh, ánh mắt xẹt qua sự khinh miệt: "Tôi còn nghĩ có lai lịch ghê gớm lắm cơ mà lấy được thư mời tiệc rượu, hóa ra chỉ là mấy tên choai choai mua được vé lên thuyền mà nghĩ muốn làm gì thì làm".
Những người có địa vị cao đến tham gia tiệc đứng xung quanh đều nhao nhao nhìn qua.
Sắc mặt kỳ lạ của họ khiến Đinh Lương Tài xấu hổ vô cùng, mặt nghẹn đỏ bừng.
Lúc này Lưu Bộ Phàm cảm thấy cũng đã đủ rồi, liền vỗ tay nói: "Họ đều là bạn của tôi, tôi đưa họ