Mặt Đỗ Uyển Uyển trắng bệch như tờ giấy, mà Aokawa Sakura cũng không cam lòng cắn chặt răng.
Diệp Thành thì híp mắt, anh cũng hơi tức giận rồi.
Cho dù Đỗ Uyển Uyển và Đồng Tử Chân tranh chấp đến mức nào thì đó cũng là chuyện của hai người họ thôi.
Nhưng nếu có dây dưa đến anh và Aokawa Sakura thì lại khác.
Cho dù anh không mấy tin tưởng Aokawa Sakura nhưng anh đã đồng với Aokawa Sayuri sẽ chăm sóc tốt cho em gái của cô ta, thế nên chắc chắn không thể để em gái cô ta phải chịu thiệt thòi.
Anh cầm ly rượu, lạnh lùng quan sát tất cả.
Nếu Long Đằng đã mời anh tới và đặc biệt tổ chức buổi tiệc này cho anh thì có lẽ đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ.
Giờ lại xảy ra sơ suất này, kẻ bị mất mặt chính là Long Đằng.
Diệp Thành cũng không ngại giết người trong hội trường này, giờ anh chỉ đang đợi sự xử lý của Long Đằng mà thôi.
Nếu cách xử lý đó không khiến anh hài lòng thì đừng có trách anh ra tay giết người.
"Lạ thật, trong sảnh tiệc sang trọng của tòa nhà Long Vân sao lại có mấy kẻ nhà quê nghèo nàn thế này đi vào, chẳng lẽ là do bảo vệ sơ suất?"
Những người ở vòng bên ngoài cũng chỉ là những gia tộc hạng hai ở Yên Kinh, cho dù đã từng nghe danh hiệu của Diệp Thành nhưng đều chưa từng gặp anh.
"Một người trong đó hình như là nữ thần quốc dân Đỗ Uyển Uyển đấy, cô ta đắc tội Đồng Tử Chân sao?"
"Cô gái đáng thương, ai mà không biết cậu chủ Đồng là kẻ hô mưa gọi gió, có thù tất báo trong giới giải trí chứ".
Mọi người hoặc là lắc đầu, hoặc là cười lạnh, hoặc là vui sướng khi người gặp họa, không một ai chịu dũng cảm đứng ra vì chính nghĩa.
Có không ít người nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghi hoặc.
Họ cứ cảm thấy Diệp Thành trông rất quen, vừa giống mà lại vừa không giống.
"Anh muốn đuổi chúng tôi ra ngoài?"
Diệp Thành nhấp một ngụm rượu vang, nhìn Đồng Tử Chân với ánh mắt lạnh lẽo.
Đồng Tử Chân đứng đó khoanh tay trước ngực cười lạnh, ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt đã nói thay lời anh ta.
Còn Aokawa Sakura thì lại vô cùng hiểu rõ, ngay cả nhà hào môn đỉnh cao ở Yên Kinh cũng không dám chọc vào Diệp Thành, một Đồng Tử Chân cỏn con thì là cái thá gì?
Chỉ có Đỗ Uyển Uyển là sắc mặt trắng bệch.
Tuy cô ta biết Diệp Thành rất giỏi, địa vị cao quý vô cùng.
Nhưng cho dù có mạnh đến đâu, địa vị cao đến đâu thì cũng không hề có khái niệm cụ thể.
"Tuy nghe nói bữa tiệc này được tổ chức vì một nhân vật máu mặt, đừng nói là anh sẽ bảo đấy là anh đấy nhé?"
Nét mặt Đồng Tử Chân đầy khinh miệt.
Trước đó anh ta đã nghe ngóng được Long Đằng tổ chức bữa tiệc này để bày tỏ thành ý với một nhân vật máu mặt.
Mà người đó dường như đã làm ra một chuyện lớn long trời lở đất, khiến cả thế giới náo loạn.
Nhưng với địa vị của Đồng Tử Chân bây giờ thì không thể nào có được thông tin cụ thể của người này.
"Nhân vật máu mặt mà anh nói chính là tôi".
Diệp Thành nhún vai, khẽ cười.
"Là anh?"
Đồng Tử Chân gần như muốn bật cười, chuyện hoang đường như thế này, một cậu chủ Đồng lý trí như anh ta sao có thể tin được?
Đỗ Uyển Uyển đứng bên cạnh cắn răng, cố ép mình bình tĩnh.
Dù cô ta biết nhà họ Đồng có địa vị rất cao trong giới giải trí của Hoa Hạ, nhưng thân phân của Diệp Thành cũng không thua kém bất cứ ai.
Nếu không sau khi anh giết Thạch Lập Khải, Thạch Hướng Thần không những không dám báo thù mà còn chủ động tới nịnh nọt anh.
"Nhưng nơi đây dù sao cũng không phải Phú Quý Hoàn, mong Diệp Tiên sư đừng nhất thời kích động mà giết Đồng Tử Chân giống giết Thạch Lập Khải, thế thì rắc rối to".
Đỗ Uyển Uyển thầm cầu nguyện trong lòng.
Nơi đây là Yên Kinh, thủ đô của Hoa Hạ, có vô số nhà hào môn, nếu xảy ra án mạng thì không ổn đâu.
Đồng Tử Chân cười lạnh, nói: "Khách quý mà chúng tôi mời là Diệp Tiên sư danh tiếng lẫy lừng.
Anh ấy có thân phận cao quý, dung mạo tuấn mỹ, phải trở thành tiêu điểm của cả hội trường mới phải, sao có thể tầm thường quê mùa như anh được..."
Nhưng anh ta không biết, theo lời nói của anh ta, miệng của Đỗ Uyển Uyển mở to không thể khép vào được, mà đám người xung quanh cũng thay đổi sắc mặt, dường như nghĩ đến điều gì đó.
Lúc này đột nhiên có một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên: "Kính chào tất cả mọi người, hoan nghênh đến với sảnh tiệc của tòa nhà Long Vân.
Chúng ta hãy nhiệt liệt chào đón khách quý của bữa tiệc