Mười ngày sau, đám người Diệp Thành cuối cùng cũng tới điểm đến ở bên ngoài khe núi.
"Khe núi này, thế hệ trước gọi nó là Vô Hồi cốc, nghe nói nơi này từng có Ma Thần xuất thế".
Lão Vương nhìn về khe núi đó nói với giọng sợ hãi, thế nào cũng không dám đi lên phía trước.
Đám Diệp Thành ngước mắt nhìn đi thì thấy hình dáng khe núi này như một con quỷ hung ác đang há to mồm vậy.
Mà hướng của khe núi này quả thực là vô cùng hiểm trở.
"Nghe sai rồi đồn bậy thôi, chúng ta đi vào đi", Đường Tuấn Nghị hừ lạnh, đi đầu vào trong.
Đường đường là Võ Thánh, sao ông ấy có thể sợ những lời đồn đó.
Diệp Thành đi theo sau, anh híp mắt, đánh giá Vô Hồi cốc này với ánh mắt nghi hoặc.
Nhìn từ bề ngoài thì Vô Hồi cốc quả thực chẳng có gì đặc biệt, chỉ trông hơi dữ tợn, nhưng Diệp Thành lại cảm thấy bên trong có nguy cơ cực lớn.
Nhưng Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa đã ở ngay trước mặt rồi, cho dù có thần linh thực sự Diệp Thành cũng phải đạp lên xác của thần linh để lấy được Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa.
Đi vào trong, mọi người lập tức cảm thấy khác hẳn.
Bên ngoài là băng tuyết bao phủ, nhiệt độ âm mấy chục độ, mà bên trong bốn mùa như mùa xuân, cứ như đến ốc đảo trong sa mạc vậy, đâu đâu cũng có những loài hoa thơm cỏ lạ nở rộ tỏa hương.
Trong trung tâm khe núi, được bao quanh bởi băng tuyết là một dòng nước suối trong vắt chiếm diện tích mười mét vuông đang lặng lẽ chảy.
Từng làn khói xanh bốc lên từ dòng linh tuyền đó.
Mà sau lưng dòng linh tuyền có một cây non cao tầm ba thước, trên đó có một đóa hoa màu đỏ tươi đang nở rộ.
"Thiên Mệnh Linh Tuyền!"
Vừa nhìn thấy dòng suối này, Đường Tuấn Nghị liền không dời nổi mắt.
Ông ấy đã quên quái vật mà Đường Chí Kiên nói, thậm chí còn không quan tâm đến Diệp Thành đứng cạnh nữa mà chân run lên, lao về chỗ đó như một con ngựa, chỉ trong nháy mắt đã đến bên dòng suối.
Ông ấy quỳ xuống đưa tay vốc nước suối lên, uống rất sảng khoái.
"Diệp Tiên sư, Diệp Tiên sư, quả thực là Thiên Mệnh Linh Tuyền!", Đường Tuấn Nghị mừng như điên, quay đầu nói với Diệp Thành.
"Ừm".
Diệp Thành bình tĩnh đáp, nhưng đôi mắt lại không hề rời khỏi cây non đằng sau dòng suối, đúng hơn là đóa hoa mọc trên cây non đó.
"Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa, cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi".
Diệp Thành cố nén sự chấn động trong lòng, đi từng bước về phía cái cây đó.
Anh quan sát thật kỹ, sau khi xác định đúng là Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa thì không khỏi mỉm cười.
Mà lúc này Đường Tuấn Nghị lại sầm mặt xuống: "Diệp Tiên sư, hình như không thể đưa nước suối ra khỏi dòng suối này, vừa đem ra là linh khí sẽ bốc hơi hết".
Ông ấy nói rồi đưa nước linh tuyền trong tay cho Diệp Thành xem, quả nhiên nó đang nhanh chóng bay hơi, biến thành một làn khói xanh.
"Vốn linh dịch chính là như vậy, nó do linh khí tụ lại mà thành, một khi rời khỏi linh mạch và đi vào thế giới bình thường thì sẽ nhanh chóng biến mất trong trời đất này, giống như khi cho muối vào nước vậy", Diệp Thành lại chẳng hề thấy kỳ lạ.
"Vậy phải làm sao bây giờ?", Đường Tuấn Nghị trợn tròn mắt.
Diệp Thành nhún vai, nói: "Phải dùng bình ngọc đựng nó, thế thì có thể để lâu hơn một chút.
Hoặc là ông ở đây trực tiếp dùng nó để tu luyện".
Nghe xong, sắc mặt Đường Tuấn Nghị buồn rầu.
Vốn ông ta muốn đem về cho con trai một ít, nhưng linh tuyền này rộng hơn mười mét vuông, e là phải gần mười tấn, ông ấy lấy đâu ra nhiều bình ngọc như vậy chứ, hơn nữa còn ở vùng băng tuyết ngàn dặm không có hơi người này?
Ông ấy cắn răng, quyết định ở lại trong khe núi này trực tiếp bế quan tu luyện.
Ngụm linh tuyền uống trước đó khiến ông ấy tăng lên một nửa tu vi, sao nỡ rời đi cơ chứ.
Diệp Thành cũng không quan tâm, anh lẳng lặng quan sát cái cây nhỏ.
"Nhìn thế này thì Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp ít nhất phải mười năm nữa mới trưởng thành hoàn toàn.
Nhưng mình có linh khí tinh thuần của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly nuôi dưỡng, có thể rút ngắn thời gian, một ngày bằng một năm.
Thế cũng có nghĩa là, mình phải ở lại đây mười ngày mới được".
Diệp Thành sờ cằm.
Vì Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa, đừng nói là mười ngày, cho dù là mười năm trăm năm cũng