Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, không dám cử động.
Ngay cả mấy cường giả thường ngày kiêu căng ngạo mạn cũng không thể tin những điều xảy ra trước mắt, trong khe núi này chỉ còn tiếng ho của Diệp Thành.
“Khụ khụ...”
Diệp Thành đứng trong không trung, ho dữ dội.
Lúc này anh đã biến trở lại bình thường từ thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly, mội một tiếng ho, khí thế giảm một chút, dần dần tóc cũng đổi thành màu xám trắng.
Đến phút cuối, mái tóc đen như mực đều biến thành màu xám bạc, hơi thở yếu ớt như ngọn nến trước gió, có thể tàn lụi bất cứ lúc nào.
Nhưng mấy cường giả Thần Cảnh trong khe núi, không ai dám vươn một ngón tay đối với anh.
Họ đều dùng ánh mắt chấn động và sợ hãi nhìn lên không trung, nhìn bóng người chắp tay sau lưng đầy ngạo nghễ kia.
“Huyền Tiên! Một Huyền Tiên đã ngã xuống sao?”
Vị Pháp Thần bị làm cho hoài nghi cuộc đời run lập cập, khó tin nói.
Những người khác đều cố gắng cúi đầu cung kính đứng tại chỗ, không dám ngẩng đầu, mọi người vô cùng khiếp sợ.
Sự sợ hãi chiếm cứ cả nội tâm, đừng nói tới việc thừa cơ đánh lén, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám.
Đây chính là huyền thoại đương thời!
Huyết Ma lão ta chính là Huyền Tiên đỉnh phong thật sự.
Nhưng một cường giả Huyền Tiên sống năm nghìn năm như vậy là bị Diệp Thành giết chỉ bằng một nhát chém.
Lúc này, còn ai dám nhìn thẳng anh nữa chứ?
“Một huyền thoại cũ ngã xuống, có lẽ chúng ta sẽ được tận mắt chứng kiến một huyền thoại mới ra đời!”
Một suy nghĩ xuất hiện trong lòng mọi người.
Họ chợt cảm thấy bản thân rất vinh quang và may mắn.
So với sự khuất nhục trước đó thì việc được tận mắt nhìn thấy trận chiến đỉnh cao thế này thì đúng là đời này không lãng phí.
“Vùn vụt...”
Gió lạnh thổi qua khe núi, trong khe núi hỗn loạn, khe núi băng không lớn dài rộng khoảng hai trăm mét.
Mà Diệp Thành và Huyết Ma đánh nhau, dẫn ra sức mạnh đất trời, kinh thiên động địa.
Trận chiến gần như đã làm nơi này bị phá hủy hơn nửa.
May mà Diệp Thành đã dùng đầu lâu của Ma tộc để bày ra pháp trận phòng ngự, luôn bảo vệ linh tuyền và Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa để chúng không bị hư hại.
“Phù, cuối cùng trận chiến này cũng không xong!”
Tiếng ho của Diệp Thành ngừng lại, cơ thể càng thêm cao ngất, khí thế dần khôi phục.
Trong mỗi hơi thở của anh, thân thể Hải Hoàng Ngọc Lưu Ly luôn hít vào nhả ra linh khí trong thiên địa, chữa trị cơ thể và chân nguyên đã hư hao.
Trong khe núi băng, vốn chứa đựng linh khí hệ Thủy tinh khiết, lúc này càng giống như một vòng hào quang bao bọc lấy Diệp Thành.
Diệp Thành cảm thấy mình như đang được ngâm nước nóng, sức mạnh trong cơ thể nhanh chóng khôi phục.
“Đáng tiếc Hải Hoàng Quân Lâm này thần thông như vậy mà lại cần phải tiêu hao nguyên khí bản thân.
Trước đó mình chém ra một kiếm kinh thiên vốn dĩ đã tổn hao nguyên khí bản thân, giờ vết thương quá nặng rồi.
Cũng may có Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa, có thể bổ sung nguyên khí, nếu không thì e là sau trận này, mình phải dưỡng thương nửa năm mới có thể hồi phục như cũ!”
Diệp Thành thầm nghĩ, ngoài mặt vẫn bình thản như thường.
Mà đám Thần Cảnh trong khe núi thì chẳng dám thở thở mạnh, chỉ có thể thần phục dưới thần uy của Diệp Thành.
Chỉ có Đường Tuấn Nghị vội chạy tới, mừng rỡ hét lớn: “Diệp Tiên sư, cậu quá mạnh! Sau trận chiến này, trong cả thế giới này, còn ai dám đối đầu với Diệp Tiên sư nữa chứ?”
Ông ấy là người đứng đầu Đường Môn, cảm thấy lần này đến Tuyết Thành thay đổi quá bất ngờ!
Đầu tiên là thuận lợi tìm được Thiên Mệnh Linh Tuyền, sau đó là hai mươi mấy cường giả Thần Cảnh của thế giới tề tụ tại đấy, thêm ba người đã thăng cấp Bán Bộ Huyền Tiên.
Sau nữa là Diệp Thành thi triển thần uy, nghiền nát vô số Thần Cảnh.
Đường Tuấn Nghị vừa thả lỏng, chưa kịp vui mừng thì lại tới thêm Huyết Ma lão tổ, cuối cùng, khi mọi người cho rằng Diệp Thành sắp bại trận thì anh thi triển thần thông, đạp trời chém Tiên.
Một kiếm Hải Hoàng quân lâm chém tới thần hồn của Huyết Ma lão tổ khiến người này gần như chết thẳng cẳng, ngã xuống tại chỗ.
Đúng là vô cùng kỳ diệu! Đường Tuấn Nghị không dám nghĩ nữa, đó là sức mạnh một người sẽ có sao?
Một kiếm vạn năm, ai sánh bằng, ai chặn được?
Chỉ cần nghĩ thôi trong lòng ông ấy đã sợ rồi.
Còn