Hiện giờ Diệp Niệm đã tiến vào Huyền Tiên, hơn nữa ông ấy tu hành pháp môn của tiên gia chính tông, đến nay đã sử dụng thần thức vô cùng thành thạo.
Người bình thường không cảm giác được, nhưng ông ấy có thể phát hiện một luồng thần niệm vô cùng to lớn từ trên trời giáng xuống.
Thần niệm ấy bao la vượt ngoài sự tưởng tượng của Diệp Niệm, giống như không có điểm tận cùng, điều mà ông ấy chưa từng được thấy ngay ở những Thánh giả mạnh nhất Tòa Thánh.
Khi Diệp Niệm định lên tiếng cảnh báo thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai: “Bố, là con đây”.
“Thành Nhi?”, Diệp Niệm chấn động cả người, mắt mở thật to, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện bên trong Sương Diệp Lâu.
Những trận pháp của núi Hồng Phong, radar cảnh báo, pháp khí trinh sát và các phòng tuyến đứng trước mặt anh cứ như không tồn tại.
“Đúng là con… Thành Nhi, cuối cùng con cũng về rồi!”
Bố con gặp lại nhau, Diệp Niệm quan sát thanh niên áo đen, nước mắt rơi như mưa, bàn tay run rẩy đặt lên vai Diệp Thành: “Tốt, tốt lắm! Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt”.
“Bố, bố bị thương rồi, là ai gây ra?”, Diệp Thành nghiêm nghị, hạ thấp giọng hỏi.
Mặc dù bề ngoài Diệp Niệm tiên phong đạo cốt, nhưng Diệp Thành có thể cảm giác được nhiều kinh mạch và nội tạng bên trong cơ thể ông ấy đã nứt vỡ.
Một loại sức mạnh quang minh mạnh mẽ đang hoành hành trong cơ thể, hơn nữa không chỉ có một luồng sức mạnh như vậy, rõ ràng không phải chỉ do một người gây ra.
“Chút vết thương nhỏ chẳng là gì với bố cả”, Diệp Niệm nở nụ cười mang khí thế hào hùng.
Mấy năm không gặp, ông ấy đã thay đổi từ một quân nhân giải ngũ thành thật thành một người tu chân đầy khí khái hào hùng.
Chỉ khi đi lại, hành động ảnh hưởng đến vết thương, khóe mắt Diệp Niệm mới không tự chủ mà giật giật.
“Bố, bố mau ngồi xuống, để con trị thương cho bố”.
Diệp Thành không cho phân trần, ấn Diệp Niệm ngồi xuống bồ đoàn.
Hai tay anh kết ấn tạo pháp quyết, linh khí hệ thủy mênh mông hóa thành nước lũ màu xanh từ trên cao ập xuống.
Sau khi thần thể của Diệp Thành đạt tới đại thành, cách anh điều khiển linh khí hệ thủy càng thêm thuần thục.
Bên trong đại điện bỗng trở nên tràn đầy sức sống, các loại cây cối mọc ra từ đủ mọi ngóc ngách.
Linh khí hệ thủy thuần khiết dần dần ngưng tụ trên không, cuối cùng hóa thành giọt nước màu xanh nhạt.
Quỳnh Tương Ngọc Lộ!
Năm xưa Diệp Thành từng dùng pháp thuật để cứu sống đại đệ tử Tào Hinh Toàn của mình.
Bây giờ sử dụng lại, uy lực nào chỉ mạnh hơn gấp trăm nghìn lần? Cho dù cơ thể có hóa thành bùn nhão, nhưng chỉ cần hồn phách vẫn còn thì Diệp Thành cũng có thể cứu sống.
“Ầm!”
Diệp Niệm còn định từ chối, nhưng cơ thể ông đột nhiên chấn động.
Ông ấy cảm thấy toàn thân như được bao bọc trong nước thần sinh mệnh, mỗi một tế bào trong cơ thể, mỗi một đường kinh mạch đều đang nhảy nhót hoan hô.
Nội tạng và gân cốt hư tổn phục hồi nhanh chóng.
Những luồng sức mạnh quang minh ngoan cố cũng dần dần bị mài mòn bởi linh khí cuồn cuộn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai mắt Diệp Niệm trở nên sáng rỡ, duỗi chân đứng dậy.
Khí tức trên người ông ấy rất dồi dào, không chỉ vết thương khỏi hẳn, mà còn có cảm giác như tu vi đã nâng cao nửa tầng.
“Lợi hại quá, nếu có phép thần thông này thì hai năm qua, tỉ lệ tử vong của Sương Diệp Lâu chúng ta và Hoa Hạ đã có thể giảm thiểu được rất nhiều”, Diệp Niệm cảm khái.
“Tình hình rất không ổn sao ạ?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Đâu chỉ là không ổn, mà là vô cùng thê thảm.
Hơn hai năm con vắng mặt, thế giới thay đổi quá nhanh.
Trong đợt sóng này, Hoa Hạ chúng ta bước từng bước gian nan, có thể tồn tại đến nay cũng gọi là may mắn…”
Diệp Niệm ngửa mặt lên trời thở dài, khẽ khàng nói.
Bây giờ Diệp Niệm là cao thủ Huyền Tiên, những gì ông ấy biết làm sao một tên Gấu Đen có thể bì được.
Theo lời ông ấy, Diệp Thành mới hiểu rõ rốt cuộc hai năm qua đã xảy ra chuyện gì.
“Đất trời biến đổi, thú dữ nổi dậy, những chuyện đó chỉ là tai