Diệp Thành gõ ngón tay, như cười như không nói: “Ông Tiêu khách sáo quá, tôi chỉ tới tham dự thay người khác thôi, không ngờ lại mở cuộc chém giết ở Yên Kinh, ông đừng trách tôi nhé!”
“Tất nhiên là không dám! Kẻ dám xúc phạm uy nghiêm của Diệp Tiên sư thì đều đáng chết!”, Tiêu Nghĩa Tuyệt hiên ngang nói.
“Ông Tiêu, ông đang…”
Mục Tinh Thần vừa sợ vừa giận, mà Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng chắp tay đứng yên, chẳng đoái hoài tới anh ta.
Lão ta là người đứng đầu Tiêu phủ, dù gặp chưởng môn Cổ Kiếm Môn thì cũng có thể ngang hàng.
Mục Tinh Thần là cái thá gì? Chỉ là một trong mấy trăm đệ tử của chưởng môn Cổ Kiếm Môn mà cũng dám chất vấn lão ta á?
Nếu như không phải là nể mặt Cổ Kiếm Môn, Tiêu Nghĩa Tuyệt đã tung một chưởng, đánh anh ta thành thịt nát rồi.
“Hay hay, giỏi lắm!”
Mục Tinh Thần tức giận quá sức, gằn giọng nói: “Diệp Tiên sư, Tiêu Nghĩa Tuyệt, còn đám các người nữa, chờ tôi về tông môn bẩm báo lão tổ, không ai trong mấy người thoát được đâu!”
“Đúng là nhóc con vô tri, giờ cậu vẫn chưa hiểu sao? Dù Vấn Kiếm lão tổ ở đây thì đối mặt với huyền thoại đương thời, ông ta cũng phải kính lễ ba phần.
Cậu như vậy chỉ là đang tạo ra kẻ địch mạnh cho Cổ Kiếm Môn thôi, bố cậu có biết chuyện này không? Lão tổ có biết không?”
Tiêu Nghĩa Tuyệt lắc đầu thở dài.
Mục Tinh Thần nghe thế thì cơ thể cứng đờ, sắc mặt tái mét.
Lần này anh ta tới Yên Kinh thật sự là vì bố cục đã bày từ lâu của Cổ Kiếm Môn nhưng hành động cụ thể vẫn do Mục Tinh Thần tự tiện hành động.
Che chở nhà họ Liễu là vì muốn giành thể diện của Diệp Thành cũng đều do một mình Mục Tinh Thần quyết định.
Anh ta không biết tu vi của Diệp Thành cao hơn hay của Vấn Kiếm lão tổ thâm sâu hơn, nhưng hai người đều là người cùng đẳng cấp.
Giống như hai tỷ phú trên bảng xếp hạng Forbes vậy, họ đủ địa vị để nói chuyện ngang hàng, và họ nể nang lẫn nhau.
Nhưng có ai thấy tỷ phú sẽ bàn chuyện lớn với con cháu của một tỷ phú khác không?
Diệp Thành lại nói: “Cậu là cái thá gì? Chờ tới cảnh giới của Vấn Kiếm lão tổ thì hãy tới nói chuyện với tôi!”
Mục Tinh Thần chỉ là kẻ trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, sau khi hiểu ra, anh ta tái mét mặt mày, mồ hôi chảy đầm đìa.
Anh ta vội cười nói: “Cảm ơn Tiêu lão đã chỉ dạy, Tinh Thần đã hiểu, sau này tôi sẽ nhớ kỹ!”
Tiêu Nghĩa Tuyệt hừ lạnh một tiếng, không đáp, lão ta thật sự chẳng có liên quan gì tới Mục Tinh Thần, chỉ là vì lo lắng Diệp Tiên sư giận lên thì thuận tay đánh chết oắt con này thôi.
Đánh chết một Mục Tinh Thần thì cũng chẳng là gì nhưng nếu làm Cổ Kiếm Môn tức giận, dùng hết toàn bộ sức mạnh thì chắc chỉ còn nước chuẩn bị chiến tranh về mọi mặt.
“Sau này?”
Diệp Thành cười nhạo, hờ hững nhìn: “Cậu nghĩ lại đi, nghĩ xem hôm nay ra khỏi Yên Kinh bằng cách nào!”
Lời Diệp Thành khiến cả sơn trang lặng ngắt, không ai ngờ anh lại muốn giết Mục Tinh Thần.
Nên biết là Mục Tinh Thần không giống đám cậu Đường, Phương Lâm Nham, anh ta là con trai cả của con cháu dòng chính trong Cổ Kiếm Môn, là thiên tài, chưởng môn tương lai.
Diệp Thành đánh vào mặt Mục Tinh Thần thì Vấn Kiếm lão tổ có thể không so đo với anh.
Dù sao cũng do Mục Tinh Thần xúc phạm một huyền thoại đương thời nên bị đánh cũng đáng.
Nhưng nếu anh muốn giết Mục Tinh Thần, vả mặt Vấn Kiếm lão tổ thì vị Thái thượng lão tổ của Cổ Kiếm Môn này sao còn ngồi yên được?
Vấn Kiếm lão tổ chính là tu sĩ Xuất Khiếu