Núi Minh Nguyệt cũng là ngọn núi nổi tiếng ở Yên Kinh, mà trong sơn trang nhà họ Tần tập trung những người quyền lực và một nửa thế gia hàng đầu ở Yên Kinh.
Diệp Thành lại đứng trên tất cả, tựa như đế vương.
Một chân anh đạp lên đỉnh Yên Kinh, ngạo nghễ nhìn xuống bốn phương.
Đợi sau khi gia chủ nhà họ Chu dẫn theo cậu ấm tiến vào, quỳ xuống xin tha, Tiêu Dao thấy tiệc sắp tàn thế là tiến lại gần hỏi: “Diệp Tiên sư, bố, người của Cổ Kiếm Môn quỳ ở bên ngoài nên xử lý thế nào ạ?”
“Để ông cụ Tiêu quyết định đi”.
Diệp Thành thuận miệng nói ra một câu, anh hoàn toàn không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Tiêu Nghĩa Tuyệt híp mắt lại, thờ ơ nói: “Đánh gãy một chân của bọn họ, đuổi ra khỏi Yên Kinh”.
“Bố?”
Tiêu Dao biến sắc, định khuyên ngăn.
Mặc dù đệ tử của Cổ Kiếm Môn hung hăng càn quấy, nhưng dù sao cũng là người của thất đại huyền môn.
Trước kia nhà họ Tiêu khoanh tay đứng nhìn còn giải thích được, bây giờ nếu đánh gãy chân bọn họ thì bọn họ sẽ ghi thù nhà họ Tiêu, Cổ Kiếm Môn cũng sẽ bất mãn với nhà họ Tiêu.
Ngay cả Tiêu Phúc đứng bên cạnh cũng tỏ ra do dự.
“Làm theo lời bố nói”, Tiêu Nghĩa Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vâng”, Tiêu Dao chỉ đành vâng lời đi làm.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Thành nở nụ cười sâu xa.
Xem ra trong lúc mình ăn uống, vị Kiếm Thần này đã nghĩ thông suốt sự việc rồi.
Không sai, Tiêu Nghĩa Tuyệt thật sự đã nghĩ thông suốt.
Nếu chuyện mang tính quyết định đã xảy ra, vậy thì cứ dứt khoát trở mặt, tuyên bố lập trường đanh thép của Hoa Hạ với thế giới.
Kẻ xúc phạm thiên uy của Hoa Hạ, dù ở xa cũng phải chết!
Bữa tiệc mau chóng kết thúc, Tiêu Nghĩa Tuyệt cung kính mời Diệp Thành ở lại phủ Tiêu, ngỏ ý có một số vấn đề về tu hành muốn nhờ Diệp Thành chỉ bảo.
Diệp Thành liếc mắt nhìn Tần Thư Dao được gia chủ của các thế gia ở Yên Kinh vây quanh, gật đầu đồng ý.
Lần này đến đây chủ yếu là để tăng thêm uy danh cho tập đoàn Thương Khung, vậy nên Diệp Thành đóng vai ác, để Tần Thư Dao ra ngoài thu phục lòng người.
Vừa cứng vừa mềm thì mới có thể khiến những thế gia khó trị ở Yên Kinh khuất phục.
Về phần những gia tộc như nhà họ Liễu, lúc này căn bản không cần Diệp Thành ra tay, các nhân vật lớn nóng lòng muốn nịnh hót Diệp Thành và tập đoàn Thương Khung cũng có thể dễ dàng xé bọn họ ra thành từng mảnh.
“Đi thôi”.
Diệp Thành đứng dậy, đi theo Tiêu Nghĩa Tuyệt…
Chuyện xảy ra ở sơn trang nhà họ Tần vào tối hôm nay được lan truyền khắp Yên Kinh với tốc độ nhanh như tia chớp, Yên Kinh nhất thời trở nên sôi sục.
Diệp Thành không hề biết sự hỗn loạn trong tầng lớp cao của xã hội Yên Kinh lúc này, mà anh cũng lười quan tâm.
Dưới sự dẫn đường của Tiêu Nghĩa Tuyệt, Diệp Thành dẫn theo Aokawa Sayuri, Lục Tinh Hà và đồ đệ của anh ta đến một đình nghỉ mát giữa sườn núi.
Nơi này giống như một sân phẳng nhô ra từ sườn núi, ba phía đều là bầu trời cao mấy trăm mét, chỉ có một mặt nối liền với vách núi.
Quanh đó năm mét có bày một chiếc bàn đá và bốn chiếc ghế đá phong cách cổ xưa.
Ngồi xuống ghế đá, cách đó vài bước là vách núi cheo leo, mây mù lượn quanh.
Từ nơi này có thể nhìn ra xa xa Yên Kinh, trông xuống ánh đèn của muôn nhà.
“Nơi này của ông cụ