Một luồng gió thổi xẹt qua, xẹt ngang khoảng hơn ba trượng, xé toạc cả người Phạm Bưu thành hai mảnh.
Đôi mắt Phạm Bưu vẫn trợn to, như thể không tin được cô gái xinh đẹp trông có vẻ yếu đuối kia lại ra tay giết người.
“Giết, giết người rồi?”
Đám người ở xung quanh đều chết lặng cả người, có một người phụ nữ lá gan nhỏ đã không chịu được trực tiếp ngồi bệt ra sàn nhà kinh hãi hét lớn.
Aokawa Sayuri sau khi vụt ra một roi liền tiện tay thu lại vũ khí mà trên người không hề dính một chút máu tươi nào.
Nhưng mọi người ở đây không có một ai dám xem thường cô gái tưởng như yếu đuổi nhu nhược này nữa.
“Cô dám giết con trai tôi!”
Phạm Trường Tân trợn muốn nứt toạc cả mắt, chỉ vào Aokawa Sayuri gào thét điên cuồng.
Lúc này lại nhìn thấy Thẩm Thiên Lâm cúi đầu bái lạy, hoảng sợ nói: “Xin tiên tử bớt giận, xin chuyển lời cho Diệp Tiên sư.
Nhà họ Thẩm chúng tôi nhất định hoàn thành mệnh lệnh của Tiên sư, tuyệt đối không có nửa điểm sai sót”.
“Hừ”.
Aokawa Sayuri hừ lạnh một tiếng, trực tiếp quay người rời đi.
Phạm Trường Tân hốt hoảng bước tới, không dám tin nói ra: “Cậu ơi, cô ta giết con của cháu, sao cậu lại để cho cô ta rời khỏi cơ chứ?”
“Bốp!”
Không ngờ được rằng Thẩm Thiên Lâm trực tiếp tát cho gã một cái, khiến cho đầu gã trực tiếp biến thành cái đầu heo, mặt mũi sưng vù.
“Cậu à?”
Phạm Trường Tân ngẩn ngơ cả người.
Gã nhìn về phía Thẩm Thiên Lâm với vẻ mặt không dám tin, lại thấy Thẩm Thiên Lâm sắc mặt tái nhợt, nói: “Đừng gọi tôi là cậu nữa, tôi không có đứa cháu trai nào như anh cả.
Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Tương? Sau đó ngoan ngoãn mà cút khỏi Hoa Đông, nếu không ai cũng không bảo vệ nổi cho mạng sống của cả nhà anh đâu”.
Đám người xung quanh đều hoang mang không biết vì sao, chính hai vợ chồng nhà họ Tương cũng sững sờ, không hiểu vì sao sự việc này lại xoay chuyển nhanh như thế.
“Người bạn kia của Tuấn Lam có thân phận như thế nào? Không những có một người hầu có thủ đoạn đáng sợ, mà chỉ nói một câu thôi đã khiến cho người thuộc tầng lớp phía trên nhà họ Thẩm phải đứng ra bảo vệ nhà họ Tương chúng ta cơ chứ?”
Tương Chính Thanh trong lòng chấn động vô cùng, từ cách xưng hô của Phạm Trường Thanh có thể nhìn ra được quan hệ thân thiết của gã với Thẩm Thiên Lâm.
Nhưng Thẩm Thiên Lâm lại trở mặt không nhận người, rõ ràng là sợ hãi người đứng đằng sau Aokawa Sayuri kia.
“Thật sự phải quỳ sao?”
Phạm Trường Tân lúc này cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn, hai mắt đỏ ngầu nói ra.
“Anh không quỳ thì chết đi”.
Thẩm Thiên Lâm hừ lạnh nói: “Đừng mong chờ may mắn gì, vị đại nhân đó đã chuyển lời rồi thì đừng nói Hoa Đông, cho dù là tìm cả Hoa Hạ này cũng không có ai dám nói chuyện thay anh đâu”.
Lời này làm cho Phạm Trường Tân run lên bần bật, gã biết cậu của mình trước nay chưa bao giờ nói dối.
Thật sự là đắc tội nhân vật lớn, nghĩ đến đây trong lòng Phạm Trường Tân không còn ôm tâm lý ăn may nữa.
“Cộp!”
Phạm Trường Tân quỳ xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lúc trước là tôi sai, xin cậu Tương hãy tha thứ cho tôi”.
Cố Tuấn Lam đứng đó, vẻ mặt liên tục biến đổi thất thường, trong mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, mãi mới nói: “Tôi họ Cố, đứng lên đi, hy vọng sau này ông hãy sống cho tốt”.
Phạm Trường Tân lồm cồm bò dậy, xấu hổ quay đầu bỏ đi, những người phía sau gã sợ tới mức khiêm tốn lủi thủi chạy theo sau.
Mọi người xung quanh không dám nói một lời nào, người nhà họ Tương đều có ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau, Tương Chính Thanh mới chầm chậm nói ra: “Tuấn Lam, người bạn kia của con có phải nhân vật lớn từ bên ngoài vào đúng không?”
Tuy rằng Tương Chính Thanh nói hơi mơ hồ, nhưng Cố Tuấn Lam hiểu ý tứ của ông ta.
Sắc mặt cậu ta cứng đờ không nói ra lời, mà khi Tương Uyển Như đang định trả lời thì đột nhiên có một trận náo động lớn từ trong đại sảnh.
Thẩm Hàm Lâm đi theo sau Thẩm Thiên Minh từ tầng hai từ từ bước