Diệp Thành không hề hay biết những chuyện dơ bẩn ở Chu Đan Dường, lúc này anh đang đi trên đường lớn thì bị một tòa nhà cao chọc trời thu hút sự chú ý.
“Bắc Võ tiên viện?”
Anh nhíu mày, người thống trị thật sự của quần đảo Nam Ngọc là Nam Ly Vương, còn tiên viện này lại đặt tên là Bắc Võ.
Đọc lên nghe có vẻ tề danh với Nam Ly nhưng không biết thực lực thế nào.
Diệp Thành vừa nghĩ như vậy vừa lững thững dạo chơi, lại phát hiện bên ngoài Bắc Võ tiên viện người đông như trẩy hội.
Anh gọi một người qua đường lại hỏi thì mới biết, hóa ra hôm nay Bắc Võ tiên viện chiêu mộ đệ tử đợt cuối cùng trong năm, nếu bỏ lỡ thì phải đợi mười năm sau.
Vì vậy hôm nay không chỉ thành Nam Ngọc là có nhiều người trẻ tuổi đến, mà những thành nhỏ xung quanh cũng có rất nhiều.
Có cậu ấm nhà giàu ăn mặc cao sang, cũng có con cháu nhà nghèo ăn mặc giản dị.
Nhưng bất kể là ai cũng đang khao khát có được một lệnh bài thân phận của Bắc Võ tiên viện.
“Thú vị, nếu đã như vậy thì mình cũng đi xem sao”.
Diệp Thành vốn cũng đang giết thời gian đợi buổi đấu giá mười ngày sau, nếu nơi này đã có “trường học tu chân” như lời bọn họ nói thì anh cũng muốn xem xem nó có gì khác biệt.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều tự học thành tài, chưa từng có thầy dạy, cũng không có ai đủ tư cách làm sư phụ của anh.
Nói thật ra anh cũng hơi tò mò về kiểu học viện dạy thuật pháp tiên gia như thế này.
Lúc Diệp Thành đang yên lặng xếp hàng thì đột nhiên nghe tiếng hô kinh ngạc vang lên từ phía sau.
Anh quay đầu lại nhìn, đó là Tô Như Sương, còn có Chu Vân đi bên cạnh cô ta với vẻ mặt đầy kiêu căng.
Lúc nhìn thấy Diệp Thành, vẻ khinh thường của anh ta càng thêm rõ nét.
Tô Như Sương liếc nhìn Diệp Thành, lại nhìn đội hình xếp hàng dài, kinh ngạc hỏi: “Diệp tiền bối, anh cũng đến Bắc Võ tiên viện bái sư học nghệ sao?”
Nói xong, cô ta bỗng bừng tỉnh, nhỏ giọng nói: “Cũng phải, anh hẳn là cao thủ cảnh giới Ngưng Đan nhỉ.
Nhưng vì là tán tu nên không thể tìm được sách đúng để tiến vào cảnh giới Kim Đan, vừa hay thầy giáo cảnh giới Kim Đan trong Bắc Võ tiên viện có thể giảng giải cho anh.
Chỉ là…”
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của cô ta, Diệp Thành nhướng mày, thờ ơ hỏi: “Chỉ là sao?”
Tô Như Sương nhìn trái ngó phải, còn chưa kịp trả lời thì Chu Vân ở bên cạnh đã cười nhạt nói: “Nhưng Bắc Võ tiên viện cũng giống như thành Nam Ngọc, cấm người Địa Cầu vào trong.
Anh vẫn nên rời đi mau đi, tránh rước rắc rối”.
Lúc anh ta nói câu này còn cố tình nâng cao giọng, người ở xung quanh lập tức chú ý đến đây.
“Người Địa Cầu ư? Xem ra là đến từ Hoa Hạ”.
“Chắc là đùa thôi, người Hoa Hạ trên quần đảo Nam Ngọc phải bị đuổi đi hết rồi mới đúng.
Lẽ nào anh ta là cá lọt lưới?”
“Bây giờ người Hoa Hạ còn ở lại trên đảo có thể bị xử tử theo luật ngay ấy nhỉ?”