Hai người chỉ nói vài ba câu đã thống nhất ý kiến, chuẩn bị bắt đầu so chiêu.
Những người xung quanh thấy thế vội vã lùi ra sau.
Đùa hả, tên nhóc họ Diệp kia tạm thời không nói, chỉ riêng Tề đạo sư thôi đã là cao thủ Kim Đan thực thụ rồi.
Mấy người cảnh giới Trúc Cơ hay Tu Thể như họ đứng xem gần như thế này, ngộ nhỡ bị dính vào thì sẽ toi mạng ngay.
"Tôi sẽ cho cậu ra chiêu trước".
Tề đạo sư chắp hai tay sau lưng, có khí thế của một đại sư: "Để tránh cho mọi người lại bảo tôi lấy mạnh hiếp yếu".
Đối mặt với ý tốt của ông ta, Diệp Thành nhún vai, nói: "Không cần đâu.
Nếu tôi ra chiêu trước thì ông không có cơ hội ra chiêu đâu, ông trước đi".
"Hừ, tên nhóc này, đến giờ còn mạnh miệng, đúng thật là không dễ dàng gì".
Những người xung quanh nhao nhao phát ra tiếng xì xào, thể hiện sự khinh thường với Diệp Thành.
Họ chưa bao giờ thấy ai dám ăn nói ngông cuồng mà không thấy xấu hổ như vậy, đặc biệt là trước mặt đạo sư của Bắc Võ tiên viện!
Tề đạo sư nhướng mày, nói: "Được rồi, tôi sẽ chỉ dùng năm phần sức mạnh, cũng sẽ không dùng bất cứ chiêu thức gì, chỉ đánh với cậu một quyền rất bình thường thôi.
Nếu ngay cả một quyền này mà cậu cũng không đỡ được thì đừng có khoác lác nữa, tới từ đâu thì đi về đó đi".
Ông ta cũng coi như là tốt bụng khuyên can, nhưng Diệp Thành vẫn chẳng có bất cứ phản ứng gì, anh vẫn lạnh nhạt đứng đó.
Thấy thế, Tề đạo sư không khỏi thấy hơi bực mình, trầm giọng quát: "Coi chừng đấy!"
Nói xong, ông ta lóe người lên, tung ra một quyền.
Một cao thủ đã ngưng kết Kim Đan cho dù không dùng chiêu thức, chỉ đánh ra một quyền bình thường thôi cũng khá là đáng sợ.
Quyền này tựa như một luồng cầu vồng dài xuyên qua cả mặt trời, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Thành.
"Thùng!"
Tề đạo sư đứng quay lưng lại Diệp Thành, không hề quay đầu, bởi ông ta chắc chắn rằng anh ắt hẳn không đứng dậy nổi.
"Chiêu quyền dùng năm phần sức mạnh này của tôi thế nào?"
Ông ta vừa hỏi vừa từ từ mở mắt ra, nhưng lại thấy những ánh mắt vô cùng sửng sốt của những người xung quanh, trái tim ông ta liền khựng lại, vội vàng quay đầu lại thì thấy Diệp Thành đứng đó, lành lặn chẳng hề bị thương:
"Nếu mà để tôi nói thì đúng là chẳng đau chẳng ngứa chút nào".
"Cậu!", Tề đạo sư tức điên lên, sau đó lại nở nụ cười, nói: "Được rồi, xem ra tôi đã coi thường cậu.
Để bày tỏ sự xin lỗi, quyền này tôi sẽ dùng toàn lực!"
"Được rồi, ông cố lên nhé".
Diệp Thành uể oải nói.
So chiêu với Tề đạo sư khiến anh có cảm giác nhàm chán vô cùng, cứ như cướp kẹo mút từ tay đứa trẻ con vậy.
"Hự!"
Thấy anh như vậy, lửa giận trong lòng Tề đạo sư càng bốc lên dữ dội.
Ông ta quát mạnh một tiếng, vung quyền đánh ra.
Quyền này còn chưa đánh tới thì quyền phong che trời lấp bể đã thổi tới nỗi những người vây xem liên tiếp lùi ra sau, không dám nhìn thẳng.
"Tên nhóc này sẽ đối phó với quyền này của mình như thế nào đây?"
Tề đạo sư nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Ông ta nghi ngờ trên người anh có pháp bảo bảo vệ gì đó thế nên mới thản nhiên như không.
Nhưng ngay lúc này, ông ta lại thấy tên nhóc đó từ từ giơ một ngón tay lên.
"Đùa đấy hả?!"
Tề đạo sư không khỏi kinh ngạc.
Nếu tu sĩ thông thường muốn tiếp quyền này của ông ta thì hoặc là bày thế tấn rồi ngưng tụ chân nguyên toàn thân trước cơ thể, hoặc là giành trước một bước để tấn công lại.
Ông ta chưa từng thấy ai chỉ giơ ra một ngón tay, lấy ngón tay để chống lại quyền, rốt cuộc cậu ta đang nghĩ cái gì vậy?
Nhưng Diệp Thành vừa giơ ngón tay ra, quyền phong xé gió rít gào kia đột nhiên dừng lại, mà quyền của Tề đạo sư thì lại trở nên mềm oặt mất hết sức mạnh, cuối cùng dừng lại cách ngón tay Diệp Thành một centimet.
Lúc này, bầu không khí im