“Lạ thật, rõ ràng nói người đã bị đuổi ra khỏi quần đảo Nam Ngọc rồi nhưng mình vừa dùng thần niệm để nghe lén hai lão tổ nói chuyện, nói rằng còn một số người sống ở thành Nam Hoa xa xôi nhất, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Diệp Thành hơi nhíu mày, anh quyết định qua khoảng thời gian này sẽ tự đến thành Nam Hoa một chuyến.
Anh đang đi thì bỗng dừng lại nhìn phía trước.
Lúc này xung quanh trở nên đỏ rực, toàn là sương mù.
Vừa rồi còn là con đường ồn ào náo nhiệt, bây giờ dường như bước đến một thế giới khác.
Ảo cảnh!
Có người bày trận pháp này để dẫn Diệp Thành vào trong ảo cảnh, tách biệt với hiện thực.
“Bách Tư Văn, nhà họ Bách chào anh!”
Trong màn sương đỏ, một thanh niên cao lớn vạm vỡ bước ra.
Thanh niên mày kiếm, râu tóc đều có màu đỏ, cả người như một lò lửa thiêu đốt chung quanh, hiển nhiên là phép thần thông hệ Hỏa, đạt đến Kim Đan.
Sau lưng thanh niên là các thị vệ tu vi ở Tu Thể đỉnh phong bước ra từ màn sương đỏ.
“Các anh muốn làm gì?”
Diệp Thành ngoài mặt thì hỏi vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Còn có tên ngốc cắn câu này”.
“Dĩ nhiên là vì năm trăm nghìn linh thạch trong tay anh rồi.
Số tiền này đủ để mua một món linh bảo, anh không thể hưởng thụ một mình.
Tiện thể mời anh giao ra những viên Thần Chiếu Đan còn lại, vả lại phải nói rõ lai lịch của mấy viên đan này, tôi không tin anh có được thần đan này mà bán hết toàn bộ, trong tay chắc chắn còn giữ lại một ít”.
Bách Tư Văn nhếch môi cười.
“Nếu tôi không đưa thì sao?”, Diệp Thành khẽ cười, nhìn Bách Tư Văn với ánh mắt ngốc nghếch.
“Thế anh chỉ có thể đi theo tôi đến thành Nam Hỏa một chuyến rồi, anh cũng đừng nghĩ có thể cầu xin gì.
Nhà họ Bách ở Nam Hỏa luyện lửa để bày binh bố trận, trận pháp này do lão tổ trong gia tộc tự tay bày bố.
Dù có là thành chủ Nam Ngọc cũng không dễ phát hiện đâu”.
Sắc mặt Bách Tư Văn rất lạnh lùng, những người nhà họ Bách ở xung quanh đều nhìn chòng chọc như hổ đói, ánh mắt ai nấy cũng lộ ra vẻ tham lam.
Đó là năm trăm nghìn linh thạch!
Đây quả là con số thiên văn, dù là một gia tộc tu tiên lấy ra đều phải tổn thương nghiêm trọng đến nguyên khí, cũng chỉ có Bắc Vũ giàu có mới không để ý đến.
Trong mắt họ, Diệp Thành là cái kho tiền di động, càng không cần nhắc đến Thần Chiếu Đan.
Trong màn sương đỏ, từng khí tức mạnh mẽ ngùn ngụt bao trùm xung quanh.
Ở đó có đến hàng chục người tu tiên, chỉ mình Diệp Thành là người bình thường, dường như không hề có sức lực chống lại.
“Trước khi các anh đến, Chu Đan Đường không nói với các anh về thân phận của tôi sao?”
Diệp Thành bỗng thở dài: “Một đám ngu ngốc!”
“Thân phận gì?”, Bách Tư Văn sửng sốt.
“Thần Chiếu Đan là do tôi tự tay luyện chế”, Diệp Thành cười tươi, lộ ra hàm răng trắng ngần.
Anh vừa dứt lời, những người xung quanh đều bật cười như vừa nghe được câu chuyện cười nào đó, chỉ có Bách Tư Văn biến sắc, thầm cảm thấy không ổn, nhưng đã muộn rồi, hắn ta chỉ thấy Diệp Thành khẽ khàng bước đến.
“Ầm!”
Cả ảo cảnh của trận pháp đều chấn động.
Một hơi thở hung ác toát ra từ người Diệp Thành lập tức lấp đầy khoảng không.
Anh như một con khủng long bạo chúa thời tiền sử vừa thức tỉnh, uy lực vô cùng kinh khủng ngưng tụ quanh người.
“Bùm bùm bùm...”
Trong phút chốc, mấy thị vệ nhà họ Bách không chịu nổi uy lực đó lập tức nổ tung ngay tại chỗ.
Chỉ có Bách Tư Văn còn gắng gượng chống đỡ được, hắn ta quỳ xuống đất, cả người run rẩy.
Bách Tư Văn gắng gượng ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Diệp Thành từng bước đi đến, cả không gian ảo như phát ra tiếng cộc cộc theo từng bước chân của anh, hiển nhiên là trận pháp không chịu nổi nữa, sắp vỡ