"Đại nhân, tuy tu vi của Chu Chính Hào chẳng ra sao nhưng thuộc hạ của ông ta là Ân U Liên lại là một cường giả Kim Đan đỉnh phong đích thực.
Lại thêm cả việc tuy ông ta là người nhưng lại đầu quân cho Nam Ly Vương, thế nên được phong làm thành chủ thành Nam Ngọc.
Nể mặt Nam Ly Vương nên các vị anh tài kiệt xuất mới cho ông ta chút thể diện".
Ông Chu nhỏ giọng nói.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lướt qua, quả nhiên thấy đám người Tiết Mộng Ngưng và Ngân Linh Tử độc chiếm một phương, khí thế ngút trời.
Họ được bao phủ trong ánh bạc, ánh đen, ánh xanh rực rỡ, thu hút ánh mắt của hàng vạn người.
Các lão tổ của các gia tộc lớn, trưởng lão của các tông phái và thành chủ thành Nam Ngọc đều ngồi một bên.
Phía dưới là đệ tử các phái và lớp người thuộc thế hệ sau.
Ví dụ như Nho Phong Môn gần thành Nam Ngọc nhất chỉ cử đệ tử tới.
Diệp Thành cũng nhìn thấy đám người Tô Như Sương, Thu Linh Nhi, Chu Vân.
Còn Diệp Thành thì ngồi ở cuối cùng.
Anh hoàn toàn không nhận được thiệp mời, chỉ trà trộn vào đây dưới danh ngĩa của ông Chu.
Tuy Chu Đan Đường rất lớn nhưng so với các thế gia và môn phái thì còn kém xa.
"Chu thành chủ, đã làm phiền rồi".
Thanh Mi Tiên tử nâng cốc, môi đỏ như lửa cháy, ánh mắt sóng sánh tựa làn nước thu.
"Không dám không dám, Tiên tử khách sáo quá".
Chu Chính Hào vội vàng đứng dậy uống cạn chén, ánh mắt lại nhìn khắp người Thanh Mi Tiên tử, sắp chảy nước miếng đến nơi.
"Hừ".
Tiết Mộng Ngưng liếc xéo Thanh Mi Tiên tử, rất ngứa mắt trước cử chỉ phong lưu của cô ta.
Thanh Mi Tiên tử cười duyên dáng, không hề quan tâm mà còn thì thầm nói chuyện với vương tôn Nam Hiền ở bên cạnh.
Mà dưới đài, đám tiểu bối nhao nhao bàn tán.
"Ngân Linh Tử, Tiết Mộng Ngưng, Thanh Mi Tiên tử, Nam Hiền, Đấu Chiến Hoàng, Lâm Quảng Lăng...!Họ đều là những thiên tài tuyệt đỉnh của quần đảo Nam Ngọc chúng ta, bình thường rất khó nhìn thấy.
Hôm nay nếu không nhờ Chu thành chủ thì e là đến cả tư cách gặp họ chúng ta còn không có".
Trong số đám người được Diệp Thành cứu trước đó có một cậu chủ nhà họ Triệu, người đó cảm thán.
"Tôi rất thích Ngân Linh Tử, anh ấy thần uy tuyệt thế, tuy thua Tiết Mộng Ngưng nhưng cũng chỉ là do kiếm Độc Hỏa Công Tâm mà thôi".
Thu Linh Nhi bĩu môi, nhìn xung quanh xem có cách nào có thể tiếp cận được thần tượng không.
"Tôi ngưỡng mộ Thanh Mi Tiên tử hơn.
Đường đường là con cái dòng chính của gia tộc danh giá, tuy ngang vai vế với những nhân vật lớn trong vương thành nhưng không hề kiêu căng chút nào, đây mới là kiểu mẫu lý tưởng của thế hệ tu sĩ chúng ta".
Chu Vân nói với giọng điệu háo sắc.
Thực ra anh ta đâu có phải thấy người ta khiêm tốn không kiêu ngạo, rõ ràng là ham mê sắc đẹp của người ta.
Chỉ có Tô Như Sương là ngồi sững ra đó, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, một người đàn ông nho nhã mặc áo bào dài bên cạnh bưng chén rượu cười hỏi:
"Tô sư muội đang nghĩ gì vậy?"
Người đàn ông nho nhã này chính là Lãnh Ngọc Long.
Vì Bắc Võ tiên viện không phải tông môn, chỉ cần có đủ tư cách và nộp linh thạch là có thể vào, cũng không hạn chế đệ tử bái vào tông môn khác.
Thế nên Lãnh Ngọc Long bái vào Nho Phong Môn, có được chân truyền của Nho Phong Môn, xếp thứ hai trong thế hệ bây giờ, tu vi Tu Thể đỉnh phong, chỉ còn kém ngưng đan có nửa bước.
Tô Như Sương được tông chủ Nho Phong Môn nhận làm đệ tử, cũng được coi là một thành viên của Nho Phong Môn nên mới gọi hắn ta là sư huynh.
"À, Lãnh sư huynh, muội cảm thấy, có thể có một số người cho dù thiên phú tuyệt đỉnh nhưng lại không hề nổi tiếng, cực ít người biết đến".
Tô Như Sương hoàn hồn lại, chần chừ nói.
"Người mà chị Tô nói chẳng lẽ là vị tiền bối